Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325860

Bình chọn: 8.5.00/10/586 lượt.

tới xem sắc thuốc như thế nào rồi, cách giữ lửa cũng rất quan trọng, không biết Trịnh Thuận có nhớ lời hắn dặn hay không, phải đem bã thuốc khử độc của Thái tử giải quyết sạch sẽ. Vừa đi tới cửa lại nghe thấy Thường Hy thấp giọng đối với Tiêu Vân Trác thần thần bí bí nói: “Thái tử gia, hôm nay Phùng thái y thật kỳ quái a, thường ngày đều là ôn hòa hiền hậu, vẻ mặt tươi cười, thế nào hôm nay lại một dạng giống như bị con gì cắn vậy?”

Sắc mặt Phùng Viễn Thanh cứng đờ, trên trán nháy mắt hiện thêm mấy tầng nếp nhăn, hắn hôm nay gặp vận xui gì a, dính phải hai người vô cùng khó dây dưa! Suy nghĩ quá chuyên tâm cho nên khi ra đến cửa, không cẩn thận dẫm phải chân của Ngũ Hải đang đứng bên ngoài, thân thể mất thăng bằng thiếu chút nữa ngã thành tư thế chó gặm bùn! Bộ mặt già nua này ngày hôm nay coi như mất hết, Phùng Viễn Thanh bỏ ngoài tai mấy tiếng cười lớn thỉnh thoảng truyền đến, nhếch nhác biến mất khỏi đại điện…

***

Chuyện Thái tử bị trúng độc rốt cục vẫn lan truyền ra trong cung. Chỉ trong công phu một ngày, dưới sự an bài của Thường Hy, thông qua miệng của Dương tuyển thị truyền vào tai Minh tông. Ngày thứ hai, Minh tông lão nhân gia ngài ta bệnh nặng liền khỏi, tinh thần phấn chấn thượng triều, một phen khen ngợi Tiêu Vân Trác có công giám quốc!

Cùng với chuyện Hoàng đế hồi phục, Thái tử trở lại như cũ, Thường Hy cũng mạnh như rồng như hổ xuất hiện trước mặt mọi người. Tiết trung thu long trọng rốt cục cũng đến. Trước lúc dạ tiệc, Thường Hy còn cố ý đến gặp Phùng Lương đễ.

Kể từ sau khi Tiêu Vân Trác bế nàng vào phòng ngủ của hắn, mỗi lần Thường Hy đi ra ngoài sẽ phải hứng chịu một loạt ánh mắt đầy thâm thúy bắn về phía nàng, thường thường làm nàng có chút phiền não. Thật ra thì nàng cùng Tiêu Vân Trác không có chút mờ ám nào, cùng lắm là chỉ có hảo cảm mà thôi, về phần người khác tại sao mỗi lần nhìn nàng lại có ý tứ bắt gian tại trận thế là sao?

Trong lúc bất chợt Thường Hy nhớ tới ngày đó Tiêu Vân Trác nhìn vết máu tụ ứ đọng trên tay nàng, ánh mắt kia còn tùy ý lướt qua chân của nàng, sao đó lạnh lùng nói một câu: “Nữ nhân ngốc!”

Thường Hy coi như là đã hiểu ra. Lần đầu tiên nàng bấm vào đùi mình đã bị hắn nhìn thấy, sau đó lại đi bấm vào cánh tay, mặc dù Tiêu Vân Trác không nhìn thấy nhưng tất nhiên là hắn có thể đoán được, cho nên hắn mới mắng nàng là nữ nhân ngốc!

Nghĩ tới đây lại thấy tức, nàng chính là không có bản lãnh nói khóc liền khóc của Mạnh Điệp Vũ thì thế nào? Con bướm ỏng ẻo kia tại sao suốt ngày cứ phải chạy đi tìm nàng gây xúi quẩy? Không đúng… Con bướm chết tiệt kia phải là tử địch của nàng mới phải. Tiêu Vân Trác lấy ai cũng được, chính là không thể là nàng ta, nếu không, hừ hừ, nàng sẽ dùng trăm phương ngàn kế để phá hư!

Duỗi duỗi thắt lưng hơi nhức mỏi không cẩn thận lại đụng tới cánh tay làm nàng đau đến nhíu mày. Thật ra thì cũng không còn quá đau đớn, cũng sắp khỏi hẳn rồi, nhưng mà người nào đó đã nghiêm nghị ra lệnh còn chưa có khỏi hoàn toàn thì nàng vẫn phải ở trong phòng ngẩn người, hoặc là ngồi trên xích đu ở thư phòng người nào đó ngẩn người!

Này cũng không hiểu, Tiêu Vân Trác tự đi làm việc thì cần gì đến nàng nha, thế nhưng tên khốn kiếp kia giống như sợ nàng đi gây ra chuyện xấu gì, chỉ cần hắn vừa về đến thư phòng nhất định sẽ đem nàng gọi đến. Hắn bận rộn nhìn tấu chương không thèm để ý đến nàng, chỉ kêu người làm cho nàng một cái xích đu bằng trúc. Xích đu có ba thước chiều rộng, phía trên phủ thảm nhung thật dày, nằm ở đó thật thoải mái, sáng ngời a sáng ngời, làm cho ai đó thường thường ngẩn người ở xích đu rồi tự động ngủ!

Trước khi trung thu một ngày, Tiêu Vân Trác bí mật hẹn gặp Ngu Thụy Lân ở thư phòng ước chừng một canh giờ. Thường Hy mặc dù không có tham dự nhưng biết chắc chắn có liên quan đến chuyện chiếm đất kia, chẳng qua là có chút tò mò, Chương Tứ thần tại sao lại không có tới?

Đến ngày rằm trung thu, Tiêu Vân Trác đi theo Hoàng đế tiếp đón bách quan, Thường Hy cũng không có nhàn rỗi, phải đi Phùng Thư Nhã. Dĩ nhiên chuyện tình ở Doanh Nguyệt điện hôm đó Phùng Thư Nhã cùng biết, cho nên thời điểm nhìn Thường Hy khó tránh khỏi mặt không phải mặt, lỗ mũi không phải lỗ mũi. Thường Hy cũng không thèm đi so đo với nàng, dù sao cũng vì đại kế báo thù, mà mấy ngày nay ánh mắt sắc bén nào nàng cũng nếm thử rồi, cái này cũng không có gì lớn lao.

Thật may là Phùng Thư Nhã cũng biết thời điểm này không thể có nội loạn, dù sao nếu Thái tử gia ngã nàng cũng không có cái gì tốt, ngược lại cùng Thường Hy đem kế hoạch bàn bạc chu đáo lại một lần, hai người cẩn thận thương nghị xong lúc này mới chia tay nhau bắt đầu chuẩn bị.

Sẩm tối, đèn rực rỡ thắp lên, trong cung đã sớm treo đầy đèn cung đình, đem cả thế giới ban đêm này sáng rực như có mặt trời chiếu rọi. Trên mặt cung nữ, thái giám ai cũng treo lên nụ cười thản nhiên, dù sao thân thể Hoàng đế đã ổn định, trong cung lại khôi phục bình thường rồi, không có cảnh bị người người đè nén cho nên nở nụ cười cũng là chuyện đương nhiên.

Đông cung không có Thái tử phi, Phùng Lương đễ có phẩm vị cao nhất,


Insane