
nghe nàng hỏi cái này, sắc mặt đột nhiên có chút khó coi, hướng về phía Thường Hy, nói: “Lá gan cô thật lớn, cư nhiên đem bản Thái tử nhét xuống gầm giường! Chẳng lẽ cô làm cái này là muốn trả thù ta hay sao?” Thanh âm mang theo mấy phần tức giận nhưng là trên mặt lại không có nửa điểm giận dữ.
Thường Hy đưa lưng về phía Tiêu Vân Trác tự nhiên không thấy được thái độ của hắn, cho là hắn giận thật, nhất thời sắc mặt biến hóa. Đúng vậy a, nàng quả thật là quá lớn mật rồi! Chẳng qua là không còn cách nào khác. Lấy tính cách của Tiêu Vân Bác cùng Tiêu Vân Dật nhất định là sẽ nghĩ hết biện pháp để xông vào bên trong xem một chút, nếu lúc đó phát hiện ra Tiêu Vân Trác quả thật nằm trên giường mới hỏng bét! Lại cứ phòng ngủ này sát với bên ngoài, cửa sổ lại quá nhỏ, muốn đem Tiêu Vân Trác từ trong cửa sổ chui ra đừng bảo là không chỉ không dễ dàng, chỉ sợ động tĩnh quá lớn lại kinh động đến đám người bên ngoài, ngược lại khéo quá hóa vụng!
Thường Hy cắn răng một cái liền phân phó Triêu Hà mang người bò từ ngoài cửa sổ vào đem Tiêu Vân Trác nhét xuống dưới giường, sau đó lại đem chăn màn chỉnh cho ngay ngắn trở lại, còn đem vải lụa thật dày kéo che nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh chân giường, bởi vì bọn họ sẽ không nghĩ tới có người dám can đảm đem Thái tử gia nhét xuống dưới gầm giường.
Dĩ nhiên Thường Hy cho là Tiêu Vân Trác còn chưa có tỉnh lại, tự nhiên sẽ không biết đến chuyện nàng đem hắn nhét xuống đáy giường. Đợi đến khi đám người kia vừa đi nàng lại lặng lẽ đem hắn trở lại trên giường, thần không biết quỷ không hay. Bọn Triêu Hà chắc chắn sẽ không nói ra ngoài rồi, cho nên Tiêu Vân Trác dĩ nhiên sẽ không biết được. Nhưng là… Nhưng là Thường Hy không nghĩ tới Tiêu Vân Trác cư nhiên tỉnh lại.
Thật ra thì Tiêu Vân Trác nói cũng đúng, Thường Hy có chút hả hê, ai bảo thường ngày hắn hay khi dễ nàng, cho nên đem hắn nhét xuống gầm giường đúng là một cách khiến nàng trút giận, ngàn tính vạn tính lại không nghĩ tới Tiêu Vân Trác sẽ tỉnh lại trước. Tên thái y chết tiệt kia, đây không phải là bịp bợm sao?
Xong đời rồi, cái tên quỷ hẹp hòi này chỉ sợ sẽ nhớ kỹ nàng. Lúc này Thường Hy cũng không còn nhớ đến chuyện chân đang bị nhũn ra nữa, dùng sức đẩy cánh tay Tiêu Vân Trác đang ở trên vòng eo của mình, cố gắng đứng lên. Chỉ là không có nghĩ tới nàng lui về phía sau một chút lập tức lại đụng phải cái trán của Tiêu Vân Trác, đau đến nỗi xuýt xoa cái ót, nhanh chóng nhảy ra ngoài thật xa, trên miệng còn nói: “Thái tử gia đã tỉnh lại nhất định đói bụng lắm, nô tỳ đi chuẩn bị đồ ăn cho ngài!”
Nói xong Thường Hy liền chạy trối chết, đời này còn chưa có chật vật qua như vậy, trong lỗ tai còn nghe được thanh âm cười vui vẻ của Tiêu Vân Trác, thật là muốn tức chết nàng. Thường Hy lập tức xông ra ngoài nhưng lại không ngờ đụng trúng phải Mạnh Điệp Vũ đang cầm trong tay hộp đựng thức ăn đi tới. Hai người nhất thời cùng té trên mặt đất, hộp canh nóng kia cứ vậy mà hướng đầu Thường Hy đập xuống!
Thường Hy vừa thấy nhất thời thất sắc, vật này nếu như nện xuống mặt của nàng thì coi như xong đời, nàng yêu thích diện mạo xinh đẹp của mình, cũng không muốn biến thành xấu xí. Không chút nghĩ ngợi, Thường Hy theo bản năng liền lăn sang một bên tránh né nhưng vạt áo của nàng lại bị Mạnh Điệp Vũ chặt chẽ giữ lại.
Nữ nhân đáng chết này thật là biết lợi dụng cơ hội. Thường Hy biết hai người va chạm vào nhau đơn thuần chỉ là ngoài ý muốn, nhưng là sau đó Mạnh Điệp Vũ lại ra sức kéo lấy vạt áo muốn hủy dung nàng, đây chứng tỏ nữ nhân này quả thực là đủ ác độc, phản ứng đủ nhạy bén, thậm chí Thường Hy còn kịp trông thấy khóe miệng nàng ta lóe lên một mạt cười châm biếm.
Móa, đừng cho là ta dễ bị bắt nạt! Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, mắt thấy hộp đựng thức ăn nhanh chóng nện đi xuống, Thường Hy nâng cái chân đang rảnh rỗi hung hăng đạp cho Mạnh Điệp Vũ một cái. Chỉ nghe thấy Mạnh Điệp Vũ kêu to một tiếng, cả người co rúm lại, Thường Hy mượn cơ hội lăn đi, mới vừa trở mình che mặt liền nghe được thanh âm bén nhọn của đồ sứ rơi vỡ.
Phen động tĩnh không nhỏ này nhất thời khiến mọi người chú ý. Triêu Hà cùng Vãn Thu ở trong phòng trà nước chạy ra. Nha hoàn Băng Lam đi sau Mạnh Điệp Vũ thấy vậy kêu hét ầm lên, Ngũ Hải nghe được thanh âm cũng vội vàng từ trong thiên điện chạy tới.
Trong nháy mắt, nơi hai người vừa ngã xuống bị vây quanh vòng trong vòng ngoài. Hai người này một là biểu muội của Thái tử gia, một là Ngu Thượng nghi mà Thái tử gia coi trọng nhất, cho nên tất cả đều ba chân bốn cẳng lập tức tiến lên đỡ người, cứ như vậy mà chen chúc thành một đoàn.
Vãn Thu cư nhiên bị người ta ép ra ngoài, vội đến nỗi nàng muốn nghiến răng đánh người, bởi vì nàng thấy được Thường Hy bị thương, cùi chỏ cũng đã chảy ra chút máu.
Ngũ Hải ở một bên hô: “Tất cả mau tránh ra! Tất cả mau tránh ra!”
Nhưng là thanh âm bên phía Mạnh Điệp Vũ quá lớn, mấy lời của Ngũ Hải đúng là không có ai nghe được, đang lúc này lại nghe thấy tiếng đồ sứ rơi vỡ mãnh liệt truyền đến đem toàn bộ thanh âm của tất cả mọi người ép xuống. Ai cũng bị thanh âm này làm