
nhắm tịt mắt.
Linh mong Phong ngồi xích ra và buông tha cho cô nhưng…cậu ấy đưa gương
mặt sát vào mặt cô, ai nhìn thấy cũng lầm tưởng Phong đang hôn lên má
Linh. Cậu ấy cố tình làm thế mà.
- Chào…cô đã hết đường sống. Tôi sẽ làm cho cô không dám đến trường nữa.
Ngọc Linh mặt tái mét nhìn Phong, đôi mắt không hiểu sao đã rưng rưng
trông tội nghiệp như 1 chú cún không có nhà. Không hiểu sao trong lòng
Phong có chút gì đó thấy thương xót cho Linh.
- Xin anh tha lỗi…
Với bản tính cao ngạo, Tấn Phong đã nói ra điều gì thì nhất quyết không
thu hồi và với kẻ nào đã đắc tội anh càng không buông tha. Cậu ta bật ra 1 tràng cười đầy thích thú ngay trong lớp…một tràng cười với đầy sự
sảng khoái và chút gì đó tà ác.
“Anh vốn thích chọc em rồi, cô bé ngây thơ ạ ! Anh nghĩ là sẽ khiến em khổ dài dài đấy !”
Ngày đầu tiên
đến trường thực chất cũng chỉ để là làm quen, phân nhau ai làm lớp
trưởng, ghi nội quy, biết tiểu sử trường, chẳng có gì là mới mẻ nên các
học sinh được cho ra về sớm.
Quả thật ngày đầu đối với Ngọc Linh là chẳng có gì hay ho rồi. Với bản
tính hồn nhiên, vui vẻ, Ngọc Linh đã quên hẳn đi và vui vẻ tí ta tí tởn
đi lấy xe đạp đi về. Cô cũng định là sẽ đi kiếm thêm việc làm thêm ở một quán nào đó.
Nhắc đến Ngọc Linh không ai là không khỏi thấy đáng thương cho cô. Còn
bé, cha mẹ cô đã bị mất trong tai nạn giao thông. Vậy là hiển nhiên cô
thành trẻ mồ côi. Khá may cho Ngọc Linh là cô đã được một gia đình khá
là giàu có nhận nuôi. Ông bà nhà họ Ngọc quả là rất tốt với cô, họ không sinh được con nên khi nhận nuôi cô họ chăm sóc như đứa con gái. Bất kể
cô cần gì thì họ đều mua cho cô cả, không thiếu một món. Ngọc Linh thì
ngoan lắm cơ nên dĩ nhiên là không đòi hỏi gì nhiều rồi, thỉnh thoảng cô chỉ nói họ dẫn cô đi chơi thôi. Ngọc Linh cứ tưởng cuộc sống mình sẽ ổn định và hạnh phúc như thế cho đến khi người mẹ nuôi của cô bị bệnh ung
thư. Chẳng bao lâu mẹ cô mất, công việc kinh doanh lúc này thì xuống dốc do ông Ngọc quá đau buồn. Vậy là chẳng bao lâu gia đình nhà họ Ngọc nợ
nần chồng chất. Cha cô đem bán nhà, cũng may là vừa đủ để trả nợ. Tất cả cũng chưa dừng lại ở đó. Thật không may là ông Ngọc lúc trước có xích
mích trong làm ăn nên bây giờ phải bị thanh toán. Trước khi mất, ông đã
giao lại 1 số tiền do ông bí mật dành dụm. Ông đã sớm biết có chuyện này xảy ra nên đã chuẩn bị. Từ đó, Ngọc Linh tiếp tục trở thành 1 người
không có gia đình. Dù thế cô vẫn cứ hồn nhiên vui tươi bởi cha mẹ cô
thích cô như thế.
Trở về hiện tại thì Ngọc Linh đang đạp xe đi kiếm việc làm. Trời cũng đã gần trưa rồi, trán cô thì lấm tấm mồ hôi, Ngọc Linh đâm ra hơi mệt cũng có chút lo lắng.
- A…có rồi.
Vừa băng qua 1 ngã tư thì Ngọc Linh đã thấy ngay 1 nhà hàng đang đề bản
tuyển nhân viên, cô không ngần ngại chạy thật nhanh tới và đi vào. Cả
ông chủ và người phục vụ đều khá ngạc nhiên khi thấy Ngọc Linh vào xin
việc làm. Ai cũng nhìn cô từ đầu đến chân và không tránh khỏi nghi ngờ.
- Dạ…cho cháu xin việc ạ !
- Cháu là con nít không xin việc được đâu
- Nhưng…nhưng cháu đã 16t rồi ạ !
- 16
Tất cả phục vụ và ông chủ đều nhìn cô bằng đôi mắt ngạc nhiên và không
tin tưởng. Rõ ràng thân hình Ngọc Linh nhỏ nhắn thế này, nhìn cứ như một đứa học sinh lớp 6, lớp 7 sao có thể là 16t được. Ngọc Linh nhận ra ánh mắt ngờ vực bèn rút từ ví của mình chứng minh nhân dân.
Ông chủ cầm CMND và xem xét thật kĩ. Ông nhìn đi nhìn lại bức hình và người trước mặt, cuối cùng ông buộc cũng phải tin.
- Sao cháu còn đi học mà lại xin đi làm thêm nữa
- Dạ…cháu sống có 1 mình thôi. Ba mẹ cháu mất rồi !
Cứ mỗi lần nhắc tới ba mẹ là Ngọc Linh lại rưng rưng nước mắt. Vì khi cô mất ba mẹ là ở tuổi còn quá nhỏ nên chẳng nhớ một tí gì, trong đầu chỉ
toàn là hình ảnh ông bà Ngọc. Ông chủ thấy tội nghiệp nên đã quyết định
cho Ngọc Linh đi làm.
- Thội được, vậy thì tối nay cháu đến làm nhé. Cháu làm từ 6h -11h có được không ?
Gương mặt Ngọc Linh tươi tỉnh hẳn. Nhìn đôi mắt còn đỏ hoe nhưng trên
môi đã nở nụ cười tươi tắn ai cũng thấy thương cho cô. Nhìn dáng người
nhỏ nhắn vừa đi ra khỏi cửa, ông chủ mỉm cười.
Đúng 6h, Ngọc Linh có mặt ở nhà hàng, cô nhanh chóng thay đồ phục vụ và
hăng hái làm việc. Lúc đầu cô khá vụng về và còn làm đổ bát súp khi đem
ra cho khách, hai người khách ra phần bực bội nhưng khi thấy đôi mắt to
tròn đầy hối lỗi, gương mặt nhỏ nhắn lấm tấm mồ hôi và miệng rối rít xin lỗi ai nấy cũng tha thứ. Cũng may sau lần ấy, Ngọc Linh làm việc tốt
hơn, nhiều người khách còn hài lòng về cô, ai nấy đều nói sẽ quay lại
nhà hàng này nếu được cô phục vụ. Những người phục vụ khác rất vui và
ngạc nhiên, ông chủ mỉm cười hài lòng.
Ngọc Linh làm việc khá vất vả nhưng trên môi cô luôn nở nụ cười. Ngày đầu sẽ rất suôn sẻ nếu như người đó không xuất hiện.
Khoảng 9h, cửa nhà hàng đột ngột mở toang, ai nấy đều nhìn ra. Không
gian bỗng chốc im lặng, ai nấy đều hướng mắt nhìn ra cánh cửa. Ngọc Linh thấy lạ cũng nhìn ra, cô sững người, làm rớt cả khay phục vụ bởi…
- Bé con…ra là cô…làm việc ở đây à ?
Kể từ k