
nhau rồi.
Một lúc sau, Ngọc Linh ý thức được nên cô vội đậy Tấn Phong khiến cho
anh ngã nhào về phía sau. Băng ghế này vốn không có chỗ để tựa mà. Ngọc
Linh được dịp cười vui vẻ.
Buổi đi chơi
đó, Tấn Phong cứ nhớ mãi. Dĩ nhiên là Tấn Phong làm sao quên được khoảnh khắc mà nhịp tim không do mình làm chủ được cơ chứ. Anh cũng đang dần
dần nhận ra mình có chút thích Ngọc Linh, gương mặt anh giờ đây đăm
chiêu suy nghĩ.
Tấn Phong đang cố biện hộ với bản thân là do tim mình bị…bệnh. Quả là lý do nực cười, thử hỏi anh đang khỏe mạnh chẳng có bất kì dấu hiệu bệnh
nào trước đó vậy mà bảo tim mình bệnh ai mà tin cho được.
Tấn Phong đã ngồi hàng tiếng ở nhà sau buổi đi chơi để suy nghĩ những
vấn đề đó. Thật là…Tấn Phong bắt đầu ngốc nghếch. Đúng như người ta nói
dù cho bình thường người ta có thể thông minh như bác học nhưng trong
tình yêu thì vẫn là kẻ ngốc nghếch thôi.
Tấn Phong thì trằn trọc vậy Ngọc Linh thì như thế nào ? Dĩ nhiên là giờ
này cô đang an giấc nồng trên chiếc giường êm ấm trong nhà. Cô có lẽ mãi mãi và mãi mãi về sau vẫn chỉ là 1 đứa con nít thôi.
Hôm sau, 2 người vẫn đi học bình thường. Nhưng Tấn Phong bắt đầu tránh
gặp Ngọc Linh. Hình như anh bắt đầu nghĩ bệnh của mình là do tiếp xúc
với Ngọc Linh nhiều, bị cô làm cho tức giận nên mới thế.
Ngọc Linh thì bắt đầu thấy chán. Vì có lần Tấn Phong hù dọa cả trường
nên giờ chẳng ai dám chơi với cô ngoại trừ Tấn Phong mà giờ Tấn Phong cứ hay lảng tránh nên cô rất buồn. Ngọc Linh quyết định cô sẽ đến trò
chuyện với Tấn Phong.
Ra chơi, Tấn Phong ngồi ở băng ghế đá nơi mà ít ai để ý. Ngọc Linh chạy
đi hỏi nhiều người lắm nên mới tìm ra anh. Lúc biết được chỗ của anh, cô vờ núp sau lưng anh sau đó là nghiêng đầu ra phía trước, đưa đôi mắt to tròn long lanh nhìn anh không chớp. Tấn Phong bị Ngọc Linh dọa làm giật mình. Đáng ra bình thường anh phải bực bội lắm khi thấy thế nhưng lần
này anh lại vô cùng vui, tim anh lại…Tấn Phong đưa tay lên trái tim.
- Này, sao vậy ? Anh bị đau ở đâu à ? Dạo này tránh mặt tôi nữa, buồn chết đi được í.
Tấn Phong xích qua một bên khi thấy Ngọc Linh vừa nói vừa ngồi bên cạnh.
- Này, chúng ta là kẻ thù. Kẻ thù chẳng bao giờ mà chơi với nhau nữa.
Ngọc Linh nghe Tấn Phong nói nên sực nhớ nhưng giờ đây trong lòng cô
không còn thấy quan trọng chuyện đó bởi Tấn Phong đã từng tốt với cô. Cô xem anh là bạn.
- Không quan tâm, tôi thích anh là bạn cơ. Vậy nha !
Ngọc Linh đưa đôi mắt thân thiện nhìn anh và thêm 1 nụ cười dễ thương
mong được anh nhận làm bạn. Tim Tấn Phong vốn đã không bình thường khi
gần Ngọc Linh nay lại bị nụ cười của cô bồi thêm nữa, tim anh càng lúc
càng loạn nhịp. Anh lúng túng đứng lên. Nhìn điệu bộ của anh cứ giống
như là anh đang muốn trốn chạy hay sao ấy.
- Tôi không thích.
Tấn Phong chạy đi để Ngọc Linh ở lại, cô ngơ ngác, buồn rầu trông tội
nghiệp. Tấn Phong chạy 1 hơi sau đó anh dừng lại. Tim anh vẫn còn đập
nhưng không phải do mệt mà là do anh…thích Ngọc Linh.
Anh nhớ lại mọi thứ từ ngày đầu Ngọc Linh cho đến giờ, anh nhận ra hình
như từng chút một anh xích lại gần Ngọc Linh. Khi mọi thứ giờ đã rõ
ràng, anh định chạy lại chỗ Ngọc Linh thì …cô đang ngồi với 1 đứa con
trai khác. Cô đang nói chuyện rất vui vẻ. Ngọc Linh thấy Tấn Phong đã
quay lại cô đứng dậy tươi cười với anh và giới thiệu người con trai đang nói chuyện cho anh biết.
- Hi, đây là Gia Huy nè Tấn Phong, cậu ấy là bạn lúc nhỏ của mình.
Tấn Phong nhìn vào gương mặt Gia Huy, anh nhận ra đây chính là người con trai hôm bữa trong lễ khai giảng đã vỗ tay đầu tiên.
Nhìn vào đôi mắt Gia Huy, anh bỗng thấy bất an.
Buổi đi chơi
đó, Tấn Phong cứ nhớ mãi. Dĩ nhiên là Tấn Phong làm sao quên được khoảnh khắc mà nhịp tim không do mình làm chủ được cơ chứ. Anh cũng đang dần
dần nhận ra mình có chút thích Ngọc Linh, gương mặt anh giờ đây đăm
chiêu suy nghĩ.
Tấn Phong đang cố biện hộ với bản thân là do tim mình bị…bệnh. Quả là lý do nực cười, thử hỏi anh đang khỏe mạnh chẳng có bất kì dấu hiệu bệnh
nào trước đó vậy mà bảo tim mình bệnh ai mà tin cho được.
Tấn Phong đã ngồi hàng tiếng ở nhà sau buổi đi chơi để suy nghĩ những
vấn đề đó. Thật là…Tấn Phong bắt đầu ngốc nghếch. Đúng như người ta nói
dù cho bình thường người ta có thể thông minh như bác học nhưng trong
tình yêu thì vẫn là kẻ ngốc nghếch thôi.
Tấn Phong thì trằn trọc vậy Ngọc Linh thì như thế nào ? Dĩ nhiên là giờ
này cô đang an giấc nồng trên chiếc giường êm ấm trong nhà. Cô có lẽ mãi mãi và mãi mãi về sau vẫn chỉ là 1 đứa con nít thôi.
Hôm sau, 2 người vẫn đi học bình thường. Nhưng Tấn Phong bắt đầu tránh
gặp Ngọc Linh. Hình như anh bắt đầu nghĩ bệnh của mình là do tiếp xúc
với Ngọc Linh nhiều, bị cô làm cho tức giận nên mới thế.
Ngọc Linh thì bắt đầu thấy chán. Vì có lần Tấn Phong hù dọa cả trường
nên giờ chẳng ai dám chơi với cô ngoại trừ Tấn Phong mà giờ Tấn Phong cứ hay lảng tránh nên cô rất buồn. Ngọc Linh quyết định cô sẽ đến trò
chuyện với Tấn Phong.
Ra chơi, Tấn Phong ngồi ở băng ghế đá nơi mà ít ai để ý. Ngọc Linh chạy
đi