
i cho đến
khi xuyên qua Bối phố, đi vào cửa 1 khu vườn đèn sáng chưng. Mấy chữ to
Cô Nhi Viện hiện ở bảng hiệu trước cổng. Bách Sanh khiên tiểu cô nương
đi vào. Tiểu Liêu sững vài giây gòi tiếp tục đuổi theo.
“Thẩm lão sư, Tiểu Ngữ được tìm về rồi.” Bách Sanh mang tiểu cô nương đưa cho người phụ nữ bên. Người phụ nữ đó độ khoảng 40 tuổi, dáng người nhỏ xinh. Tóc được búi gọn gàng phía sau đầu. Mang cặp mắt kính không
gọng. Nhìn đứa bé gái nghiêm túc vẻ mặt “Tiểu Ngữ, nói bao nhiêu lần
rồi, ra ngoài thì phải báo với lão sư, sao mà dám tự tiện chạy đi như
thế?”
“Con biết sai rồi, dì Thẩm.” Tiểu Ngư khoanh tay lại, ngoan ngoãn cuối đầu, bày ra bộ dạng của 1 đứa bé biết lỗi.
Thẩm lão sư giáo huấn nó vài câu sau đó quay sang nói với Bách Sanh
“Đám nhỏ này không gặp con thì cứ ầm ĩ đòi gặp, gặp con rồi lại gây cho
con phiền toái, hôm nay xem ra con phải trở về trễ hơn bình thường rồi,
có sao không?”
“Không sao, con đi trước đây, cuối tuần lại đến.” Bách Sanh nói xong
quay qua vẫy tay với các bạn nhỏ “Phải ngoan nghe lời lão sư, nếu ngoan
cuối tuần anh sẽ mang mấy thứ gì ngon đến cho ăn.” Bách Sanh nói 1 cách
dịu dàng thái độ mà nó chưa bao giờ được nhìn thấy ở Dịch gia. Dịch Tiểu Liêu đứng ở phía xa nhìn hắn và đám nhỏ nói chuyện, cảm giác thấy Bách
Sanh lúc này thật xa lạ. Hắn cuối tuần nào cũng đi ra ngoài, điều này nó biết, nhưng cứ cho rằng hắn ra ngoài chơi hay là đi đánh banh. Thì ra
hắn mỗi tuần đều đi đến cô nhi viện.
Trên đường về Bách Sanh cũng không nói nhiều, Tiểu Liêu đi cách hắn vài bước “Bách Sanh, vẫn còn giận à?”
“Tôi không nhỏ mọn như vậy.” Bách Sanh tay thọc vào túi quần, chậm rãi bước “Cô nghĩ tôi như vậy đâu phải lần đầu tiên.”
“Anh trước kia quá xấu.” Tiểu Liêu nghĩ thầm, không phải là trước đây hắn hay thích đùa dai, nếu không nó cũng không đánh giá cả con người
hắn xấu đến vậy.
Bách Sanh cười mãn nguyện, sau đó đi đến chỗ bán vé. Tiểu Liêu thấy
Bách Sanh đứng xếp hàng, phía trên là bảng điện tử hiện tên phim “Kungfu Panda”. Tiểu Liêu cười híp mắt y như con mèo nhỏ trộm được cá.
“Wow, Dịch Tiểu Liêu, cậu cũng đi xem phim sao?” Một giọng nam vang lên.
Dịch Tiểu Liêu xoay người nhìn, thì ra là bạn nam sinh lần trước đưa
thư tỏ tình cho nó. Nó bước lên trước vài bước không để ý đến cậu. Cậu
nam sinh vẫn không nản lòng cố đuổi theo nó “Cậu xem phim gì, cậu chỉ số thông minh như vậy, xem phim quá cao thâm, có hiểu không?”
Tiểu Liêu phẩn nộ xoay người sang nhìn cậu, cậu cười 1 nụ cười lưu
manh “Không sao, này không phải cũng có thiếu nhi coi sao, mấy cái này
hẳn là dành riêng cho cậu.”
Bách Sanh mua xong vé và thức ăn, đi chưa được mấy bước, thì đã thấy
người nào đó đứng đưa lưng về hắn đối diện với Tiểu Liêu. Đi đến gần,
chợt nghe tên đó châm chọc Tiểu Liêu. Hắn nắm chặt cái ly trong tay, đi
nhanh lên phía trước, còn vài bước nữa bỗng dừng lại. Bởi hắn nhìn thấy …
Tiểu Liêu hung hăng đá 1 cước vào chân tên đó, lực đạo quả không nhỏ. Ngủ quan của tên đó như bị vặn vẹo châu lại 1 chỗ ngồi xổm xuống xoa
“Dịch Tiểu Liêu, cô ngu đến phát điên rồi.”
“Người như cậu mới thật sự đáng ghét, cố ý chửi người khác, so với
tôi càng đáng khinh hơn.” Tiểu Liêu nắm chặt tay, âm thanh rất rõ ràng
“Tôi tuy ngu ngốc, nhưng so với cậu còn mạnh mẽ hơn, cậu yếu nhất, đồ
côn trùng.” Nó tuy không dùng những đạo lý gì lớn, lời mắng chửi cũng
không rõ nhưng Bách Sanh vẫn hiểu lời nó. Nhịn không được hé môi cười.
Nhìn thấy Tiểu Liêu phẫn nộ xoay người, hắn đột nhiên cảm thấy được
bản thân mình đâu đó. Bách Sanh mỉm cười đến gần nó “Thì ra cô lợi hại
như vậy, trước đây tôi không bị cô đá đến tàn tật thật là may mắn.”
Tiểu Liêu nhận lấy bắp rang trong tay hắn “Biết thì tốt rồi, sau này cẩn thận đó.”
Bách Sanh cười, trong giờ phút này bỗng nhiên cực kỳ thích nó, không
biết diễn tả như thế nào. Nói ngắn gọn, đưa tay ôm lấy bả vai nó “Đi
mau, phim sắp chiếu rồi.”
Tên nam sinh ngồi xỏm nhìn bóng dáng Tiểu Liêu đi vào rạp chiếu phim
có hơi ngớ ra, nhe răng trợn mắt xoa gối mình, hướng theo bóng dáng bọn
họ nói lớn “Này, Dịch Tiểu Liêu … Tôi là Chu Cảnh Lan.”
Tiểu Liêu quay lại nhìn hắn thè lưỡi “Không thích, đừng kêu tôi nữa.”
Phim còn chưa bắt đầu, Tiểu Liêu ngồi cầm bắp rang ăn, tâm tình thật
sự vui vẻ, Bách Sanh thì chóng cằm nhìn nó, Dịch Tiểu Liêu vừa ăn đồ
trong miệng, vừa lẩm bẩm “Sao vậy?”
“Dịch Tiểu Liêu, cô không làm sao minh mẫn đầu óc lên 1 chút sao … mỗi ngày thường suy nghĩ những cái gì?”
Tiểu Liêu ngước đầu nhìn trời, cảm thấy khó hiểu, suy nghĩ 1 lúc nói “Đọc sách.”
“……”
“Môn Toán, rất khó … Anh văn, cũng không khá … Văn học cổ … cũng không xong … vật lý thì …”
“Đủ rồi, tôi biết rồi.” Bách Sanh mặt tối sầm, với lấy ly nước uống 1 hơi. Quả nhiên chỉ số thông minh không chỉ hiện trên mặt, rất khó khai
thông.
Dịch Tiểu Liêu bị cắt ngang lời nói, tất cả những lời chưa nói nuốt
lại vào hết vào trong, cảm thấy mất hứng. Vẻ mặt đã lộ ra hết, tiếp tục
vừa ăn vừa hỏi “Bách Sanh, tại sao muốn học cảnh sát?”
Bách Sanh nghĩ gì đó, không lập tức trả lời. Tiểu