
anh khổ sở, chỉ là mâu thuẫn trong lòng cùng không cam lòng vẫn không thể lập tức loại bỏ được mà thôi.
Nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô ích,vẫn là hai người từ từ ở chung, giải quyết những khúc mắc quan trọng trong lòng lẫn nhau. Hàn Ngữ nhìn anh một cái tươi cười, dường như là để trấn an anh: "Anh còn không mau đi rửa mặt chải đầu đi? Có muốn ăn bữa sáng hay không?"
Đây chỉ là quan tâm việc sinh hoạt hàng ngày, đã có hiệu quả đem Hướng Kình từ vực sâu hối tiếc kéo lên. Cô ôn nhu an ủi rốt cục làm cho anh có thể thật tình mỉm cười: "Hàn Ngữ, chờ một chút giúp anh chải đầu được không?"
Cô do dự một chút, nghĩ rằng giúp anh một lần cũng không sao, huống chi vốn là đến để chăm sóc anh.
"Được rồi."
Đáp án này làm cho anh mở cờ trong bụng, anh thật sự dễ dàng chịu ảnh hưởng cả cô, nhưng với anh mà nói, đây là một khảo nghiệm, nếu như cô đón nhận, là anh có thể từng bước đến gần, gần hơn nữa là đến trình độ thân mật, đối với loại tình huống mặt ngoài khách khí nội tâm bất hòa này, anh thật sự không thể chịu được nữa.
Bởi vì như thế, cả ngày anh thử có mặt khắp nơi, thậm chí thường xuyên đến thiếu chút nữa làm cho Hàn Ngữ nghĩ rằng, không có cô an có thể sẽ tử trận ở trong phòng.
"Hàn Ngữ, tay anh rất bất tiện....." Thời gian dùng cơm, người khác là lấy chiếc đũa, Hướng Kình cũng lấy cái thìa, nhưng là bởi vì không có thói quen dùng tay trái ăn cơm, mỗi món ăn vớt lên sẽ rơi trở lại trên mâm.
"Để em cho anh ăn đi!" Hàn Ngữ bất đắc dĩ dừng lại việc ăn, lại làm theo ý muốn của Hướng Kình.
Sau khi cơm nước xong, Hướng Kình muốn tắm rửa, sau đó lại là vẻ mặt vô tội nhìn lên cánh tay bị treo bó thạch cao không thể chạm vào nước của mình, Hàn Ngữ vốn định giả ngu, bởi vì việc này làm cho cô rất thẹn thùng, nhưng khi nhìn thấy anh chấp nhận tự mình cởi quần áo, lại loay hoay một thân đầy mồ hôi, lại mềm lòng.
Hướng Kình mừng thầm cô giúp anh cởi quần áo, lúc mình đang cởi quần lại nghe thấy tiếng thét chói tai. Tuy rằng hai người là vợ chồng, dù sao vẫn còn có khúc mắc, anh cũng bức cô quá mức, liền chỉ giữ mỗi cái quần lót, để cho cô giúp một tay rửa sạch hết trên người, còn lại anh tự giải quyết.
Bất quá, anh nhất định phải nghĩ ra biện pháp giải quyết loại tình huống này.
Vì thế, giờ đi ngủ ban đêm, nguyên là mỗi người một giường, Hướng Kình lại thay đổi cầm gối đi về phía Hàn Thẩm.
"Anh muốn làm gì?" Cô lập tức hướng đến bên cạnh co lại, lui đến một chỗ giường khác.
Hướng Kình trong lòng cười khổ, nhưng ngoài mặt vẫn trấn định nói: "Anh buổi tối lúc đi ngủ, tay có cảm giác mờ mờ ảo ảo đau, thậm chí lúc ngủ sẽ rơi xuống giường, cho nên có em ngủ bên cạnh, anh sẽ thấy yên tâm."
Rơi xuống giường? Ở cùng phòng với anh lâu như vậy, cô như thế nào chưa từng thấy anh từ dưới mặt đát đứng lên? Hàn Ngữ không thuận theo nói: "Anh vẫn là nên ngủ ở giường của mình, chỉ cần một tiếng kêu, em nghe thấy sẽ đến."
Nghe cô nói vậy, Hướng Kình cũng không muốn giả bộ, anh nói thẳng: "Hàn Ngữ, kì thật anh muốn cùng em chung giường, có được không? Chúng ta là vợ chồng, không phải người xa lạ, cũng không thể vĩnh viễn giữ khoảng cách......."
"Em vẫn không có cách nào vượt qua......" Hơn nữa trong lòng cô với anh vẫn có nghi ngờ, hơn nữa cũng có xấu hổ: "Nếu không, tay anh đau anh ngủ trên giường, em ngủ sofa."
Nói xong, cô không cho anh cơ hội lên tiếng, ôm chăn bông của mình lền hướng sofa miệng rộng. Chờ Hàn Ngữ cố hết sức đem đồ vật đặt trên sofa, rõ ràng phát hiện ra có chỗ không thích hợp.
"Vì sao......." Cô khó hiểu lôi kéo miệng rộng bánh phao đường: "Vì sao cái này không chứa nổi?"
"Anh đem nó cố định hết rồi, về sau nó chỉ là một sofa bình thường."
"Anh sửa nó có lợi ích gì sao? Cô có cút luyến tiếc nhìn nó. Trước đây cái sofa này há mồm to, cầm lên bánh phao đường là cô có thể đem mình nhét vào đó, cảm giác giống như là có người ôm mình, cũng là khi chỗ khi cô chôn giấu bi thương, thiếu nó, về sau vào lúc khổ sở, không phải là không có chỗ đi sao?
Hướng Kình nhìn cô thật sâu, lời nói thấm thía: "Bởi vì, anh không muốn nhìn em lại trốn trong đó khóc."
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của cô, an liền giải thích thêm: "Anh hi vọng em về sau, chỉ có nước mắt cảm động, muốn khóc to bao nhiêu tùy em, tốt nhất là nhào vào trong lòng anh khóc. Tấm sofa này đặt ở trong phòng mới của chúng ta, xảy ra ở trên người nó, không phải là chuyện khổ sở trước kia, mà là vui vẻ."
"Hướng Kình..........." Hàn Ngữ cảm động liền khóc.
"Hơn nữa," Giống như là nước đục thả câu, anh tạm dừng một chút, tiếp theo phát ra câu nói kinh người: "Anh cũng không muốn mỗi lần về nhà, chuyện đầu tiên chính là lôi bà xã từ sofa rút ra."
Hàn Ngữ đầu tiên là bị anh chọc cho bật cười, lại không nhịn được mũi chua xót. Anh thật đáng ghét, rất quá đáng, căn bản bắt được nhược điểm làm cô mềm lòng, chỉ là một động tác nhỏ, lại làm cho cô vừa khóc vừa cười không ra chính mình.
"Em đây về sau, nếu như lại gặp phải chuyện không thích, không cam lòng thì làm sao bây giờ?" Cô cố ý hỏi.
"Như vậy tùy em xử trí anh đi." Anh ra vẻ bất đắc dĩ xoa cánh tay trái làn