Disneyland 1972 Love the old s
Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211922

Bình chọn: 7.00/10/1192 lượt.

rượu thế này cô làm sao phải đối thủ của ba

ông lão kia,hai ba lần từ chối sau vẫn bị bọn họ rót một ly rượu đỏ

lớn,hơn nữa hắn không nhìn về cô ,để cho những ông lão kia cảm thấy cô

là người mới nên ức hiếp,tiếp theo đổ cho cô một ly lớn.

Đầu cô

choáng váng nhìn ly rượu kinh khủng trước mặt mình,trong lòng thì càng

ngày càng lạnh lẽo,trong mắt cũng dần dần nổi lên nước mắt,cô lại một

lần nữa giương mắt nhìn về phía đối diện,hắn đang nhìn cô nhưng vẻ mặt

thờ ơ như cũ. Giờ khắc này cô rốt cục hiểu, những ông lão tối nay nhục

nhã cô chính là trừng phạt hắn dành cho cô.Hắn trơ mắt nhìn tất cả sự

việc,làm cho cô đau, làm cho cô khó xử,làm cho cô biết mùi bị người ta

xem thường.

Cô nói không ra lời cảm giác trong lòng,có khổ sở, có chua xót,có khó xử,cũng có tức giận,những lời nói vô tình đối với cô.

Cho nên khi những ông lão kia lần nữa nâng chén,cô không hề nghĩ ngợi

bưng lên ly rượu trước mặt nhắm mắt lại uống một hơi cạn sạch,thời điểm

để ly rượu xuống cô rốt cục thấy trong mắt hắn xẹt qua một tia tức giận.

Ha ha? Hắn không thể không nghĩ đến,cô không thèm đếm xỉa đến hắn? Hắn

không yêu thương cô thì giận cái gì? Cứ để cô đắm chìm trong trụy lạc là được.Cô giương mắt nhìn ông lão trước mắt từ từ trùng điệp,câu khởi

khóe miệng cười tự giễu,ông lão bên cạnh thấy cô đã bắt đầu say,nên

không ngừng rót rượu cho cô,

“Hứa muội muội,anh hai mời muội ly . . . . .”

Nhìn vị Lục tổng không quan tâm đến,nói vậy một lát tan tiệc có thể đưa cô

đi,một cô gái mềm mại như vậy ông tội gì không thu vào tay nếm thử? Hứa

Lưu Liễm đã say mắt lờ đờ,cầm ly rượu đó uống vào,bất quá ly rượu mới

đưa đến khóe miệng đã nghe được người đối diện giận dữ gầm lên,

“Đủ rồi!”

Thanh âm mang theo giận giữ to lớn,chấn động đến tay cô khẽ run rẩy rượu đổ rất nhiều.

Ông lão kia cũng bị Lục Chu Việt trầm mặc cả đêm đột nhiên hét lớn hù sợ,cả đám rất nhanh ngừng động tác trong tay nhìn về phía hắn,chỉ thấy hắn

bỗng nhiên đứng dậy đi đến bên cạnh cô,đưa tay túm lấy ly rượu trong tay cô hung hăng quăng trên mặt đất,thủy tinh trong suốt hòa với chất lỏng

rượu đỏ cùng nhau vỡ vụn trên mặt đất cẩm thạch trơn bóng,mấy người đó

kinh ngạc lắp bắp nói

“Lục, Lục tổng. . . . . .”

Lục Chu

Việt không để ý đến bọn họ,đi đến một tay kéo lấy người mắt say lờ đờ ôm vào trong lòng xoay người không quay đầu lại sải bước rời đi,để lại

đám người trong phòng kinh ngạc không thôi,đây đây đây đây là tình trạng gì? Lục tổng không phải thờ ơ tiểu thư ký này sao?

Hứa Lưu Liễm

bị hắn ôm vào trong ngực,ý thức gượng chống thoáng cái tan rả ,cả người

mềm nhũn tựa tại trong ngực hắn động cũng không động,cô cho rằng hắn

không bao giờ … để tâm cô sống hay chết. Lục Chu Việt ôm cô

sắc mặt khó coi sải bước đi ra ngoài,hắn tối nay đúng là muốn trừng phạt cô một chút.Nhưng hắn không nghĩ tới cô lại dám uống vài ly rượu đỏ cho nên cho tới cuối vẫn là hắn thỏa hiệp trước.

Vừa mới ôm cô ra

khỏi cửa khách sạn,cô bỗng nhiên dùng sức đẩy ra hắn từ trên người hắn

nhảy xuống,lảo đảo chạy đến ven đường ngồi chồm hổm xuống nôn ra, hắn

đứng ở tại chỗ nhìn bóng lưng đau khổ không chịu nổi,nhất thời vì hành

động tối nay của mình mà hối hận.

Cô khó chịu đau đớn,cuối cùng đau nhất vẫn là hắn.

Tài xế đã lái xe tới,hắn cầm lấy bình nước cùng khăn giấy đi tới trước mặt

đỡ cô dậy,bên cạnh khóe mắt còn mang theo nước mắt chưa khô,hắn không

biết cô bởi vì nôn chảy ra nước mắt,hay bởi vì cô khóc.

Cô cầm

lấy khăn hắn đưa đến,trầm mặc súc miệng xoay người lảo đảo đi tới trong

xe.Vừa ngồi vào trong xe,xe mới vừa khởi động cô lại muốn nôn,tài xế

không thể làm gì khác hơn là khẩn cấp thắng xe để cô vọt xuống.

Lục Chu Việt nhíu lại một đôi mày rậm,nói với tài xế một chút bảo hắn về

trước,sau đó hắn ôm lấy cô đi ngược về phía khách sạn,tình trạng hiện

tại của cô không thích hợp ngồi xe trở về, cho nên hắn trực tiếp mướn

một phòng đưa cô vào.

Đem cô đặt ở trên mặt giường lớn,cô dùng sức ôm đầu cau mày đau đớn lẩm bẩm,

“Đầu đau quá. . . . . . đau”

Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhặn lại một chỗ,đột nhiên vọng động muốn giết

mình,hắn biết rượu đỏ uống một lúc sẽ rất dễ say,hơn nữa còn từng chút

từng chút đau bụng,hắn cắn răng xoay người xông ra ngoài mua thuốc giải

rượu cho cô.

Kết quả chờ hắn mua thuốc trở về trên mặt giường lớn đã không thấy bóng người cô,hắn cả kinh ném thuốc vội vàng mở ra cửa

phòng tắm tìm kiếm,chỉ thấy cô tắm rửa sạch sẽ cho mình, lúc này đang

trùm khăn tắm đứng trong góc phòng tắm, vùi đầu thật sâu vào đầu gối của mình.

“Lưu Liễm!”

Hắn kinh đau hô một tiếng tên cô,một bước xa đã vọt tới kéo cô lên.

Cô ngẩng đầu lên mặt ràn rụa nước mắt,hắn nhất thời cảm thấy tim như muốn

vỡ ra,hắn ôm thật chặc đem đầu cô vùi vào trong ngực mình hối hận liên

tiếp nói,

“Lưu Liễm, thật xin lỗi, thật xin lỗi!”

“Anh sau này sẽ không bao giờ đối với em vậy nữa!”

Hắn ôm cô thật chặt ,cô vừa vừa khóc hắn cảm thấy toàn bộ thế giới cũng tối sầm đi,chân tay luống cuống,hoảng hốt bất an.

“Lục Chu Việt,anh rốt cuộc đang giận cái gì?”

Hứa Lưu Liễm chôn