
Edit: Hamano Michiyo(Momo)
Beta: Tử Uyển Thanh
Trời sáng, có tiếng chim vọng lại từ phía xa, tháng tư đầu xuân, ánh
mặt trời sáng lạn nhưng không hề chói lóa, tỏa ánh nắng ấm áp xuyên qua
bức màn che, chiếu vào gian phòng nhỏ. Bên trong căn phòng được bài trí
khéo léo, bốn vách tường đều có những bức tranh vẽ tay, nét vẽ vô cùng
đẹp, sông nước, bức tranh, phong cảnh, nhân vật đều hòa hợp, tuy là tùy ý treo lên nhưng lại không hề thấy hỗn tạp một chút nào cả. Phía trước
cửa sổ nhỏ, trên chiếc giá vẽ là một bức họa bút (cái này có thể hiểu là chân dung ko nhỉ?)có vẻ mặt xa xăm, hiển nhiên là đêm qua đã có người ngồi vẽ rất lâu mới
nghỉ, tỉ mỉ vẽ từng đường nét để làm nên một bức tranh, dẫu chưa hoàn
thành nhưng cũng đã có hình hài nhất định. Căn phòng chứa nhiều sách văn cùng hội họa, khiến nó càng trở nên hài hòa và trang nhã hơn trong mắt
người xem.
Bất ngờ, tiếng kêu inh ỏi kéo thành từng tràng dài của chiếc đồng hồ
báo thức phía đầu giường không ngừng truyền đến, mãi một lúc lâu sau đó, một bàn tay mới chịu vươn ra khỏi đám chăn gối hỗn độn, chậm rãi quờ
lung tung thì tiếng chuông mới chịu ngừng hẳn.
Hướng Hải Lam miễn cưỡng chui ra khỏi chăn, dụi dụi hai mí mắt vẫn
còn ngái ngủ, nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ báo thức. Trời ạ! Mới có bảy giờ thôi mà, cô không có nhớ hôm qua mình đã đặt đồng hồ báo thức nha,
hôm nay đương lúc say giấc nồng lại bị đánh thức một cách vô tội vạ chứ. Đang lúc Hải Lam chuẩn bị trùm chăn ngủ tiếp thì cửa phòng đột ngột bị
mở ra, một người phụ nữ trung niên bước vào, hướng đến bên giường của
cô.
“Nhị tiểu thư, người mau mau rời giường đi. Phu nhân đang chờ người
cùng xuống ăn bữa sáng.” Bà dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn cô mà nói.
Lời của bà ta làm cho Hướng Hải Lam giật cả người, cơn buồn ngủ lập
tức bay biến trong nháy mắt. Mẹ kế bỗng dưng lại muốn cùng cô dùng bữa
sáng, đúng là chuyện trước đây chưa từng có. Như vậy khẳng định là có
chuyện không hay rồi.
“Bác Lí, hôm nay trong nhà có chuyện gì đặc biệt sao?”
Hải Lam nhìn người phụ nữ trước mắt, một tay sờ lên đầu giường tìm chiếc kính, chỉnh lại cho phù hợp với khuôn mặt.
“Ông chủ đã dặn hôm nay sẽ có khách quý đến nhà, còn tình hình cụ thể ra sao thì tôi không được rõ lắm.” Gương mặt của bác Lí vẫn bình thản
như chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Trước khi đi ra cửa, bà ta còn dừng
lại, hình như là sực nhớ ra chuyện gì.
“Đúng rồi, phu nhân có dặn, không cho phép tiểu thư mang theo Tiểu Hoa đến phòng ăn, tốt nhất cô nên để nó ở lại.”
Dứt lời bà ta lập tức rời khỏi phòng. Hướng Hải Lam xụ mặt, khẽ rên
rỉ một tiếng. Tiểu Hoa là chú mèo Ba Tư mà cô đã nuôi được hai năm nay,
lông vằn rậm rạp, nhanh nhẹn lại thích được ôm ấp, hơn nữa ở trước mặt
mẹ kế luôn quậy phá không thôi, làm cho bà ta tức đến độ lửa giận bốc
cao ba thước, sắc mặt cũng cực kỳ xấu. Kỳ thực, cho dù không phải đem
Tiểu Hoa ra làm cái cớ, gương mặt của bà ấy vẫn mãi không thể tỏ ra hòa
hoãn dễ coi hơn với cô.
Mẹ của Hướng Hải Lam là vợ chính thức của cha cô – Hướng Vân Đào, lấy nhau đã nhiều năm nhưng vẫn chưa có con, đến lúc cha cưới tiểu lão bà – Phan Phượng Khanh, khi bà ta sinh được một nam một nữ rồi, mẹ cô mới
bắt đầu có mang. Sau khi sinh, thân thể của bà mỗi lúc một suy yếu, đến
khi Hải Lam năm tuổi thì chịu không được mà qua đời.
Nhiều năm qua, người chăm sóc cho Hải Lam cũng chỉ có bảo mẫu cùng
nguời hầu, còn bà mẹ kế Phan Phượng Khanh của cô, ngay đến một cái liếc
mắt quan tâm còn chẳng có, nói gì đến việc đối xử với cô như với con đẻ
của bà ta.
Tuy là thế, nhưng tốt xấu gì thì Hải Lam cũng là nhị tiểu thư của chủ tịch xí nghiệp mậu dịch Hướng Thị nổi danh lừng lẫy, thế mà địa vị
trong gia đình lại chẳng khác nào một cây lau cây sậy ngoài đồng, hoàn
toàn bị xem như người vô hình. Ngược lại, hai anh em cùng cha khác mẹ
với cô, Hướng Thế Vinh cùng Hướng Lệ Vi mới chính là thiên chi kiêu tử
của nhà này, hưởng hết mọi vinh hoa, sủng ái cùng ưu thế. (*thiên chi kiêu tử: con cưng của trời)
Cứ như vậy thôi, Hướng Hải Lam cũng không vì vậy mà lấy làm giận, cứ
thủy chung điềm đạm, chỉ thích ngồi yên một chỗ. Có lẽ là bởi vì từ nhỏ
Hải Lam đã được tiếp xúc với nhiều loại người nên cô tự mình học được
cách không để cho những thứ xung quanh ảnh hưởng đến tâm tình của bản
thân, đối với mẹ kế luôn cố ý làm cô thấy khó xử cùng mệt mỏi, Hải Lam
luôn luôn dùng sự trầm mặc lạnh nhạt để đối phó. Lâu dần, Phan Phượng
Khanh cũng nhụt chí không tìm cô để sinh sự nữa.
“Meo meo…” Tiếng mèo kêu bất ngờ làm cô tỉnh mộng. Hải Lam cả kinh,
vội vã trèo xuống giường, mẹ kế của cô không ưa những kẻ đến muộn. Xoay
người một cái, cô nhanh chóng lao vào phòng tắm thay quần áo, tùy tiện
diện một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình cùng quần bò ống thẳng, bộ y
phục không những không tôn lên vóc dáng mà còn khiến cho cô có vẻ gì đó
gầy gò, yếu ớt.
Khi cô ngồi xổm xuống bên cạnh giường, một thân lông vàng mượt mà
cùng con ngươi xanh biếc từ bên trong chiếc giỏ trúc lập tức nhảy lên
người Hải Lam, không ngừng làm nũng, cọ xát vào ngực cô