XtGem Forum catalog
Lãnh Quân Hãm Tình

Lãnh Quân Hãm Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321852

Bình chọn: 9.5.00/10/185 lượt.

.

“Ngoan! Buổi sáng hôm nay đành bắt ngươi chịu ủy khuất ở trong phòng

vậy. Tiểu Hoa ngoan, đợi lát nữa ta quay lại sẽ đem đồ ăn ngon cho

ngươi, ngươi nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời nha.” Hướng Hải Lam một bên khẽ vuốt ve bộ lông vàng mượt mà của Tiểu Hoa, một bên thấp giọng

ôn nhu cưng chiều, lập tức đem nó thả lại vào trong giỏ, rồi nhanh chóng rời khỏi phòng và khép cửa lại, tránh cho Tiểu Hoa thừa cơ lỉnh đi mất.

Hướng Hải Lam đi vào phòng ăn, vừa ngẩng đầu lên nhìn, đã trợn tròn

cả hai mắt, cũng không tự chủ được mà há hốc miệng. Dọa người a! Chuyện

gì đang xảy ra vậy?

Cả nhà cô cho tới bây giờ cũng chưa từng có một bữa sáng đông đủ mọi

thành viên, giờ phút này tự nhiên tụ họp đầy đủ không sót một ai, cha

cùng anh đều diện âu phục chỉnh chu không nếp gấp, bộ dáng lịch lãm,

cách ăn mặc của mẹ kế với Lệ Vi lại khiến cho người ta cảm thấy ghê sợ

muốn nổi gai ốc, giống hệt như đang chuẩn bị tham gia dạ tiệc vậy, y

phục hoa lệ mà cao quý, biểu tình lại hết sức trang trọng, quả thực là

đánh chết cũng không dám tin!

Hướng Hải Lam nuốt nuốt nước miếng một cách khó khăn, như thế này……

Quả thực là một bữa sáng long trọng, thật sự có chút quái dị, cô cúi đầu kiểm lại cách ăn mặc của chính mình, đúng là một kẻ lập dị trong nhà

này mà. Có thể thấy rõ, đợi lát nữa thôi mọi người sẽ có dịp chứng kiến

giông bão đổ bộ.

Quả nhiên không sai, cô vừa ngồi xuống, mẹ kế của cô đã vội làm khó dễ.

“Trời ạ, nhìn này. Hải Lam, không phải dì nói con, nhưng con như vậy

nhìn xem có giống người nhà họ Hướng không?” Phan Phượng Khanh vẻ mặt

hiềm ác liếc mắt về phía Hướng Hải Lam lúc này đang khoác trên người bộ

trang phục đơn giản lại rộng thùng thình.

Hướng Hải Lam khẽ ngẩng đầu lên, liếc nhìn về phía cha, giờ phút này

nhìn sắc mặt của Hướng Vân Đào có vẻ không vừa lòng với cô cho lắm.

“A, con…Hôm nay là ngày trọng đại gì sao?” Cô khép nép hỏi, mắt hạnh

mở to hướng về phía Hướng Thế Vinh cầu cứu, anh là người duy nhất trong

nhà này đối với cô như một con người thực sự, dù hai người không do cùng một mẹ sinh ra.

Hướng Thế Vinh vừa mới định mở miệng trả lời đã bị Phan Phượng Khanh

hung hăng trừng mắt liếc một cái, đành ngậm tăm không dám nói tiếng nào.

“Thế mới biết con căn bản không thèm nghe những điều dì dặn mà…”

Phan Phượng Khanh cố ý thở dài, nhướn mày nói một cách bất đắc dĩ:

“Hôm nay chính là một ngày cực kì trọng đại. Tập đoàn Lăng thị thanh

danh hiển hách lẫy lừng bốn phương không ai không biết, đích thân tổng

tài Lăng Trường Thanh cùng con trai duy nhất là Lăng Chấn Vũ sẽ đến nhà

chúng ta thương nghị và cùng chị con bàn chuyện hôn sự.” Bà ta có vẻ vui vẻ nói xong, hồn nhiên đưa ánh mắt hướng về phía trước.

Hướng Hải Lam hơi hơi gật đầu, cô nhớ dạo trước, Hướng Lệ Vi trong

một lần đi dự tiệc đã được giới thiệu cho Lăng Chấn Vũ, hai người kết

giao với nhau, nói mãi không thôi về cái gì đó gọi là mới gặp đã nảy

sinh tình cảm quyến luyến với nhau. Mà Hướng Lệ Vi trước giờ kết giao

bạn trai không ít, không nghĩ tới nhanh như vậy đã quyết định kết hôn

cùng với Lăng Chấn Vũ.

“Lập tức đi thay một bộ quần áo khác ngay!” Giọng nói của Hướng Vân

Đào cứ như chuông đồng vang lên, làm cho Hướng Hải Lam thấy mặt đất

dường như rung lên một chút.

“Nhanh lên, Lăng thị chính là tập đoàn nổi danh bấy lâu, là người có

tiếng trong giới thượng lưu. Chúng ta tự nhiên so ra kém với người ta,

nhưng tốt xấu gì cũng là nhà có người kinh doanh buôn bán, con chắc cũng không muốn để Hướng gia mất mặt chứ? ” Phan Phượng Khanh nhếch miệng

nói.

“Dạ, nhưng…Chính là con không có quần áo gì tử tế ra dáng một chút…”

Hướng Hải Lam ngập ngừng đáp lại. Mẹ kế chỉ cấp cho cô một chút tiền còm ít ỏi đến đáng thương, cô toàn lấy tiền đó đi mua đồ vẽ và các đồ dùng

linh tinh lặt vặt cần thiết, căn bản không còn dư thừa để nhàn rỗi lo

việc khác. Huống chi cô còn chưa có ý định đem y phục giống thế kia

khoác lên mình, trông hết sức giả tạo thì còn mua sắm làm gì cho phí

công.

“Gì cơ? Chẳng phải mỗi kì dì đều cấp tiền cho con hay sao? Ai biết

con đã dùng vào việc gì? Bây giờ không có lấy nổi một bộ đồ tử tế để mặc thì lại đổ hết mọi tội lỗi lên đầu dì là sao?” Phan Phượng Khanh bắt

đầu cao giọng.

Hướng Hải Lam khẽ cụp mắt. “Con không phải có ý này.”

Phan Phượng Khanh trừng mắt liếc nhìn cô một cái, chính là lúc chuẩn

bị ca bài ca muôn thủa, Hướng Vân Đào đột nhiên hét lớn một tiếng: “Đừng nói nữa! Một khi đã như vậy thì, Hải Lam, con lập tức quay về phòng cho ta, đừng đi ra ngoài làm gì nữa cho đỡ mất mặt Hướng gia.”

Cha ăn nói tàn nhẫn như vậy, làm cho cô dù luôn tỏ ra kiên cường cũng không tránh khỏi cảm thấy đau xót trong lòng. Nhiều năm qua, cô ở trong lòng cha vẫn luôn là một người hướng nội trầm tĩnh, không thích ồn ào,

giao thiệp, lại không giỏi ăn nói, tự nhiên sẽ không được ông quan tâm.

Lệ Vi thì lại không như thế, có thể nói lời hay ý đẹp lại biết làm nũng, tất nhiên sẽ được ông ưu ái cưng chiều hơn nhiều.

“Con biết rồi, con lập tức trở về phòng.” Hướng Hải Lam thấp giọng nói, có chút ủy khuất