Insane
Lãnh Quân Dạ Thiếp

Lãnh Quân Dạ Thiếp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327405

Bình chọn: 8.00/10/740 lượt.

ả những chuyện này, chung quy đều là vì An Hữu Hi nàng, nàng làm sao có thể để chuyện này xảy ra, Hữu Hi

không chút do dự đưa ra quyết định, nàng sẽ không để Hoàng Bắc Thiên khó khăn lựa chọn. Trái Tim từ từ đông cứng, bình tĩnh lại, nàng có gì hay, có tài cán gì mà để cho Hoàng Bắc Song hi sinh đổi lấy tự do chính

mình.

Hữu Hi cười lạnh, thủ đoạn của Lăng Khiếu Dương thật cao tay, đem nàng và cả Hoàng Bắc Thiên đẩy vào chỗ tiến thoái lưỡng nan.

Hữu Hi có chút mê muội, cầm lấy giấy bạc nằm bên cạnh cuốn sổ nhỏ, khom lưng nhặt lên.

“Hữu Hi!”

Còn chưa kịp để Thiếu Cửu đọc nội dung trong tờ giấy bạc, liền nghe có người hô tên nàng.

Hữu Hi quay đầu, liền nhìn thấy ngay lập

tức, trong mắt có chút ghen tuông, một làn mây mù hơi mỏng bao lấy gương mặt phí phách của Hoàng Bắc Thiên, con ngươi của hắn bình tĩnh như

không hề có sống nổi lên, nhưng Hữu Hi cảm nhận được nỗi thống khổ cùng

mâu thuẫn chôn tận đáy lòng của hắn.

Hữu Hi trong lòng đau khổ, bất lực, nhưng cố gắng mỉm cười, dịu dàng hỏi: “Tiệc rượu… kết thúc rồi sao?”

Hoàng Bắc Thiên bước rộng về phía trước, đứng bên người Hữu hi, tầm mắt dừng lại trên cuốn sổ nhỏ: “Ngươi đã biết?”- Thanh âm trầm thấp thống khổ có chút không cam lòng.

Hữu Hi khẽ gật đầu.

Thiếu Cửu nhìn Hoàng Bắc Thiên cùng Hữu Hi, hắn lén lút đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Hoàng Bắc Thiên cùng ữu Hi.

Tay Hoàng Bắc Thiên theo thói quen đặt lên vai Hữu Hi, an ủi nàng: “Đừng lo lắng, mọi việc đều có ta lo!”- Con ngươi đen của Hoàng Bắc Thiên âm trầm mang theo chút quyết đoán,

thanh âm lạnh lùng, nhưng vẫn như cũ mang đầy ắp hi vọng cho Hữu Hi.

Mọi việc đều có ta, lời nói này làm cho

người khác an tâm đến bật khóc, Hữu Hi nhìn ánh mắt Hoàng Bắc Thiên,

nàng biết, hắn sẽ không buông tay, nhưng nàng càng biết chính mình làm

gì: “Chuyện này không có biện pháp tốt nào để giải quyết có phải không?”

Hoàng Bắc Thiên nhìn tròng mắt Hữu Hi,

biết rõ ý nghĩ trong lòng nàng, lòng cực kì nóng vội, tay nắm lấy cơ thể nhu nhược của Hữu Hi kéo vào trong lòng, bất an gầm nhẹ: “Ta không cho ngươi nghĩ lung tung, không cho ngươi lùi bước, không cho ngươi đầu hàng.”

Nghe lời nói bá đạo của Hoàng Bắc Thiên,

làm cho lòng nàng không hiểu sao lại đau đớn, cũng cảm động từ tận đáy

lòng, giớ phút này, hắn vẫn như cũ nghĩ cách không để nàng đều hàng, Hữu Hi trừ cảm động, còn có tâm tìn khác, chỉ là nàng không dám nghĩ đến,

cánh tay mảnh khảnh chậm rãi vòng lấy thắt lưng Hoàng Bắc Thiên, lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ:

“Ta vẫn cảm giác cuộc sống này

rất không may mắn, nhưng kỳ thật trời cao đã đối xử với ta rất tốt, làm

cho ta gặp được một người nam nhân tốt như ngươi. Trên đời này không có

thứ gì tuyệt đối, cũng như không có thứ hạnh phúc tuyệt đối, càng không

có sự công bằng tuyệt đốt, ta tin rằng vận mệnh sẽ không vứt bỏ, ta sẽ

sống tốt hơn, mặc dù có cực khổ, nhưng ta tin tưởng một ngày nào đó mọi

chuyện sẽ chấm dứt”

“Không đâu, hạnh phúc của ngươi

đang ở ngay trước mắt, ta sẽ không bỏ rơi ngươi, để ngươi trở về nơi đó

chịu đau khổ, hãy tin tưởng ta”- Song chưởng Hoàng Bắc Thiên

hữu lực ôm chặt Hữu Hi, làm cho nàng trong lòng hắn cảm giác chân thật,

sợ rằng chỉ cần buông tay sẽ biến mất.

Sẽ không bỏ rơi nàng, sẽ không, những lời này, khắc sâu vào tâm trí nàng, khắc sâu đến rõ ràng.

Hoàng Bắc Thiên cám ơn ngươi đối với ta

rất tốt, gương mặt nhỏ nhắn của Hữu Hi đầy lệ ngân, áp vào trên ngực

Hoàng Bắc Thiên, rất an bình, thậm chí có cả niềm hạnh phúc.

..

Hữu Hi nhặt tờ giấy bạc lên không cho Hoàng Bắc Thiên xem, dùng tay bọc lấy chúng đi ra.

Trên đó viết rõ, thời gian cho phép nàng đưa ra quyết định, tự động hồi phủ.

Ngày mai Lăng Khiếu Dương sẽ đem người

được chọn giao lên cho hoàng đế, khi đó mọi thứ đều đã định, cùng Tây La Quốc kí kết, xác định chọn người, Hoàng Bắc Song trở thành vật hi sinh, Lăng Khiếu Dương vội vàng làm như vậy nhưng lại rất thành công…

Nhìn Hoàng Bắc Thiên trấn tĩnh, hắn không muốn làm cho Hữu Hi bất an, nhưng hữu Hi nhìn theo bóng lưng của hắn đã thấy rất rõ những mâu thuẫn cùng nôn nóng.

Hữu Hi biết Hoàng Bắc Thiên đang nghĩ cách, nhưng cách gì đây, trước mặt phải đối diện hai việc, mà thời hạn chỉ còn một ngày.

Ngày thứ hai, Hoàng Bắc Thiên sáng sớm đã ra ngoài, đi vào hoàng cung, hắn muốn gặp hoàng thượng, hy vọng còn con đường khác, nhưng ai nấy đều biết rõ, tất cả chỉ uổng công, nhưng không cam lòng, hoàng đế đem thủ tục hòa thân giao cho Lăng Khiếu Dương làm.

Khách điếm chỉ còn lại Hữu Hi cùng Thiếu Cửu. Đứng ở bên cửa sổ, nhìn dòng người qua lại, buồn bã nói: “Thiếu Cửu, ngươi nói xem hoàng thượng sẽ gặp Hoàng Bắc Thiên sao?”

“Ta nghĩ sẽ không!”- Thiếu Cửu cô đơn lên tiếng.

Hữu Hi quay đầu nhìn: “Hoàng Bắc Thiên bảo ngươi ở lại trông coi ta phải không?”

Thiếu Cửu liếc mắt nhìn Hữu Hi một cái: “Uh, hắn sợ ngươi sẽ quay về…”

“Nhưng chỉ có trở về, vương gia mới bỏ qua cho Hoàng Bắc Song”

“Nhưng chủ tử không bỏ qua ngươi, càng không chấp nhận bỏ rơi quận chúa Bắc Song, chờ chủ tử trở về rồi tính”

“Không còn thời gian nữa…”- Hữu Hi đơn độc