Old school Swatch Watches
Lãnh Quân Dạ Thiếp

Lãnh Quân Dạ Thiếp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326510

Bình chọn: 7.00/10/651 lượt.

biết xử lý, thân thể người vẫn quan trọng hơn”- Quý Phi lúc này mới đứng dậy, trừng mắt liếc Hữu Hi, để Vân San tùy ý dìu vào trong tẩm nghỉ ngơi.

Con ngươi đen Lăng Khiếu Dương nhìn mặt Hữu Hi lưu lại ấn năm ngón tay hồng, tay hắn run nhè nhẹ: “Lưu An, đem chon phụ nữ không biết điều này đến phòng ăn làm khô công nửa

tháng, lấy đó làm trừng phạt, nhớ kỹ, cho người giám sát thật chặt”.

“Vâng ạ”- Lưu An lên tiếng.

Đôi mắt đep của Hữu Hi nhìn Lăng Khiếu

Dương, có chút mê hoặc, sua đó xoay người đi ra ngoài. Nàng hận nam

nhân, càng hận nam nhân đánh phụ nữ, mà Lăng Khiếu Dương lại chính là

loại người như vậy, nàng càng vạn lần hận xã hội cũ này, cái hận này đó

chính là nữ nhân kh6ong thể ngẩng đầu làm người.

Lăng Khiếu Dương nhìn theo thân ảnh Hữu

Hi, tuyệt đối nghĩ không ra, mẫu phi đang tịnh dưỡng, nhưng lại đột

nhiên tức giận, không rõ, chính mình vì sao lại mềm lòng, Lăng Khiếu

Dương suy nghĩ vẫn không ra được lý do, trái tim lại lo lắng bệnh tình

mẫu thân, nên cũng chẳng thể tiếp tục suy nghĩ, liền vung tay tiến nhập

vào trong nội tẩm.

….

Hữu Hi bị phạt đến phòng ăn làm việc, dặn dò nàng nấu cơm, ở hiện đại không có mẹ, nàng phải tự chăm sóc bản thân cùng đệ đệ, còn phải lo cho cuộc sống hằng ngày, nên mọi việc đều làm

qua, trừ việc duy nhất là không có bổ củi.

Búa nặng như vậy, nàng giơ lên thôi cũng

đã rất tốn sức, nàng biết chính xác là do Khai mama cố ý an bài cho nàng việc khó khăn, làm khó làm dễ nàng. Hai tay run rẩy, khó khăn giơ búa

lên, cố gắng nâng búa lên cao, hướng về phía trước mà hạ xuống, nhưng

cây búa nặng không nghe lời, muốn nó về trước, nó lại lệch về phía sau,

cán búa trong tay tuột ra, Hữu Hi rất nhanh buông tay, chạy trối chết về phía trước vài bước, búa nện xuống đất một tiếng, là nơi nàng vừa đứng

bổ.

Nguy hiểm thật, Hữu Hi vỗ ngực, may mắn

chạy thoát, nếu không chân nàng đã tàn phế, Hữu Hi đi về phía cây búa,

cúi đầu thở dài: “Ai… tại sao đến cuối cùng ta vẫn khổ thế này?”

“Ngươi quả thật rất cố gắng để khố thế này”- Phía sau một đạo âm thanh xé gió.

Hữu Hi xoay người, chứng kiến Hoàng Bắc

Thiên, gương mặt đẹp trai, phía sau thân hình cao lớn là thân tín của

hắn, Hữu Hi vẫn còn chưa biết tên Thiếu Cửu.

“Hoàng Bắc Thiên? Ngươi sao lại tới đây?”

Hoàng Bắc Thiên nhìn mặt Hữu Hi còn dấu

năm ngón tay ửng hồng, con ngươi đen trở nên âm trầm, nhưng lóe ra chút

đau xót, trên gương mặt tuấn tú có một loại thần sắc làm người khác khó

hiểu.

“Ngươi lại dám kêu tên chủ tử , ta không khách khí nữa đâu, chẳng biết lớn nhỏ”- Thiếu Cửu bực mình giơ nắm tay lên đe dọa Hữu Hi, nhưng vừa nhìn thấy

mặt Hữu Hi, thanh âm của hắn không nhịn được mà hạ xuống, gương mặt nhỏ

nhắn xinh như hoa như ngọc lại bị đối đãi như thế, không khỏi trỗi dậy

sự thương hoa tiết ngọc.

Hoàng Bắc Thiên dừng khai tầm mắt, không nói gì, trực tiếp tiến lên khom lưng nhặt búa.

Thiếu Cửu kinh ngạc nhìn Hoàng Bắc Thiên: “Gia, ngài làm cái gì vậy?”.

Hoàng Bắc Thiên không nhịn được cau mày, rõ ràng là ngại Thiếu Cửu quát to: “Nếu không có việc gì, ngươi có thể đi tìm nha hoàn nói chuyện”- Vừa nói Hoàng Bắc Thiên liền đem khối gỗ thô dựng thẳng bổ dọc xuống,

một tay cầm búa lên, rồi hạ xuống. “Rầm” một tiếng, đầu gỗ chia làm hai.

Thiếu Cửu vốn thích đi đùa cùng nha hoàn, nhưng giờ phút nay hắn không dám tin Hoàng Bắc Thiên, chính chủ tử nhà

mình chưa từng bao giờ làm loại việc này, vì một người phụ nữ, thật có

quá nhiều lần đầu tiên rồi.

“Loại việc nặng này thuộc hạ đều làm được”- Thiếu Cửu đoạt lấy cây búa từ tay Hoàng Bắc Thiên, quay đầu trừng mắt nhìn Hữu Hi. “Này, ngươi không thấy trời nắng như vậy, còn không mau đưa chủ tử ta vào chỗ nào mát mẻ một tí”.

“Oh, cực cho ngươi rồi”- Hữu Hi đối với giọng nói to lớn của Thiếu Cửu không thèm để ý, biết hắn cũng chẳng ác ý, quay đầu nhìn gốc đại thụ cách đó không xa có bóng mát chỉ về hướng đó. “Lại kia đi”.

Thiếu Cửu bổ củi, nhìn chủ tử cùng Hữu Hi đi xa, hắn phe phẩy đầu, thì thào tự nói: “Ai, phụ nữ đúng là họa thủy, khiến cho chủ tử ta không còn giống như trước đây, chẳng biết là tốt hay xấu.”.

Rồi binh binh bang bang bổ củi.

Con ngươi Hoàng Bắc Thiên tối đen như bầu trời nhìn chằm chằm mặt Hữu Hi, Hữu Hi cúi đầu không dám ngẩng lên.

“Đau không?”- Hoàng Bắc

Thiên nhịn không được chạm nhẹ mặt Hữu Hi, trong lòng ảo não, thống khổ

nói không nên lời, cảm giác đau lòng lan tàn toàn thân.

“Không có việc gì, không còn đau nữa, đừng lo cho ta”- Hữu Hi gượng cười, không nghĩ là để Hoàng Bắc Thiên chứng kiến mặt mình sưng đỏ, dấu ấn năm ngón tay còn rõ ràng, nhất định rất chật vật.

Khuôn mặt tuấn t1u của Hoàng Bắc Thiên âm trầm, tay lấy ra từ trong lòng một chiếc bình sứ bên trong có ít chất

lỏng màu lục nhạt, tay nhẹ nhàng xoa lên mặt Hữu Hi.

Ngón tay thô ráo vuốt ve mặt Hữu Hi, mang theo mùi dược thảo tự nhiên, thanh thanh lành lạnh.

Động tác của Hoàng Bắc Thiên làm cho Hữu

Hi không khỏi nhìn mặt hắn, ánh mắt lạnh lùng nhưng cực kỳ chuyên tâm,

khí phách trên mặt đều ôn nhu, chuyên chú giúp nàng xoa thuốc.

Ánh mắt hai người không