Polly po-cket
Lãnh Quân Dạ Thiếp

Lãnh Quân Dạ Thiếp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325515

Bình chọn: 9.5.00/10/551 lượt.

g chưa từng dừng lại cố gắng làm

cho bản thân rời xa Lăng Khiếu Dương.

Nhưng khí lực để chạy cuối cùng cũng cạn kiệt, nàng định thần lại, từ từ đi vào bên trong một ngôi miếu đổ nát.

Ngôi miếu đã bị bỏ hoang rất lâu, sớm đã không còn hương khói, mặt

đất đầy tro bụi cùng cây cỏ khô. Hữu Hi uể oải, kéo thân thể mệt mỏi,

đau đớn của mình vào trong góc, bất tri bất giác thiếp đi.

…..

Sáng sớm , vương phủ.

“Vương gia, không tốt rồi, Dạ Hủy từ tối qua đã không thấy- Phúc mama vốn sáng nào cũng bưng nước đến cho Hữu Hi rửa mặt, phát hiện trong phòng không có bóng người, hơn nữa tìm kiếm xung quanh cũng chẳng gặp, liền vội vàng đi về phủ Lăng Khiếu Dương bẩm báo.

Lăng Khiếu Dương nhíu mày, ánh mắt sắc bén, vẫn vững vàng ngồi yên

một chỗ, ngón tay nhẹ nhàng vịn chặt vào tay ghế sâu kín nói: “Đã tìm chung quanh chưa?”.

“Khời bẩm vương gia, đã tìm nhưng không thấy ai cả”- Phúc mama nơm nớp lo sợ nói

“Tốt lắm, còn dám chạy trốn”- Lăng Khiếu Dương đứng lên, trên môi mnag theo nụ cười tàn khốc, ngón tay nhẹ nhàng vỗ vào chiếc nhẫn ngọc bên tay kia: “Cho dù là nàng chạy trốn cũng không thể thoát khỏi bàn tay bổn vương”.

Lời vừa buông ra, người đã nhanh chóng hướng ra phía ngoài, hắn cứ như vậy mà để cho Hữu Hi chạy thoát sao!

Nàng vốn là tội thiếp, cả đời phải chịu đau khổ, ngay cả hành vi giờ

cũng đã phạm tội, nàng chỉ là công cụ mỗi đêm để hắn phát tiết.

Làm sao có thể dễ dàng bỏ chạy như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không để nàng như ý!

………….

“Thật là không uổng phí công của chúng ta mà, ha ha”

Một âm thanh chói tai truyền đến bên tai Hữu Hi, nàng kinh hãi mở

mắt, mơ hồ nhìn ba nam nhân mặt áo xanh trước mắt, trái tim cả kinh, lùi lại vài bước, nàng hoảng sợ nhìn bọn chúng chắc chắn không phải nam

nhân tốt.

“Đại ca, mang nàng gia cho chủ thượng, chúng ta chẳng phài sẽ có thuốc giải”- Một nam nhân có dáng người nhỏ gầy nói.

Cái gì chủ thượng? Tại sao lại muốn đem nàng cho chủ thượng, chẳng lẽ họ đang nói đến vương gia? Không, nàng không muốn bị bắt lại, Hữu Hi sợ hãi nhìn nam nhân trước mắt.

“Nhị đệ nói đúng”- Vị đại ca đáp, gương mặt có một chòm râu, cười đến gập cả lưng, một tay hung hăng kéo lấy cánh Hữu Hi.

“Buông ta ra, các ngươi muốn làm gì?”- Tại sao nàng luôn gặp phải những tên nam nhân vừa kì quái, vừa tàn nhẫn.

“Xú nữ nhân, ít lời lại một tí, nếu không các đại gia sẽ giáo huấn ngươi”- Một nam nhân đen gầy đe dọa Hữu Hi

Hữu Hi rất sợ bị bắt về, nàng dùng tay đẩy đầu tên nam nhân: “Buông ta ra, ta không muốn đi cùng với các ngươi”

“Ba” một âm thanh vang lên, nam nhân hung hăng vung tay đánh vào mặt Hữu Hi. “Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt”

Hữu Hi trong lòng tràn ngập nỗi hận, hận chính mình quá yếu đuối, nên bị người ta khi dễ, nàng vương tay “Ba” một tiếng, đánh vào mặt nam

nhân trước mặt.

Mọi người đều giật mình, không nghĩ tới Hữu Hi có gan đánh người, đại ca tức giận, một tay đẩy té Hữu Hi trên mặt đất: “Ta giết ngươi”.

“Đại ca, không được, giết nàng chúng ta cũng sẽ chết”- Hai người tiểu đệ ôm lấy đại ca đang tức giận, không cho hắn hạ đao xuống

“Không được, ta nhất định phải giết nàng, dám đánh lão tử”- Đại ca một khi đã tức giận thì giống như hổ báo.

“Đại ca, mặt mày của nàng cũng không tồi, không bằng đem người sảng khoái một tí xả hết giận”- Nam nhân gầy nhỏ vẻ mặt cười xấu xa.

Đại ca lúc này mới tỉnh táo lại, đánh giá gương mặt Hữu Hi, đột nhiên lộ ra vẻ cười cợt: “Đúng là tiểu mỹ nhân, lão tử chưa bao giờ chạm qua”.

“Đại ca nếm thử mùi trước đi, sau đó….. đến lượt huynh đệ chúng ta nếm thử!”

“Được”- Tên đại ca vẻ mặt dâm tà, cười, đem đao vứt xuống, hướng Hữu Hi vồ tới.

“Hỗn đản, các ngươi đều là hỗn đản”- Hữu Hi nắm lấy đám ngói vụn quăng về phía ba người, nhưng vẫn không cáh nào ngăn cản tên đại ca tiến lại.

“Muốn chết sao”- Một đạm âm trầm mà khí phách vang lên phía sau ba người.

Ba người cau mày quay lại, là ai có dũng khí ngăn cản bọn chúng,

ngoại trừ chủ tử, ánh mắt Hữu Hi vừa sợ hãi vừa bối rối nhìn theo hướng

phát ra tiếng nói, chỉ thấy một người mặc áo bạc, dễ nhìn. Tóc đen bù

xù, hai mắt sáng rực như sao, ngũ quan hài hòa, phí phách mười phần!!

Ngươi là ai, dám kêu lão tử ta”- Tên đại ca nhặt vũ khí lên, khí phách chỉ vào người nam nhân đó, mặc dù vương nanh múa vuốt, nhưng cách nói chuyện có chút lo lắng.

Cả người nam nhân mơ hồ tỏa ra một luồng

sát khí mãnh liệt, khiến cho hắn đứng ở nơi này vẫn cảm giác bị áp bách, nam nhân kia không nói lời nào, nhưng khí thế đã thắng một nửa.

“Muốn chết, thì đánh, muốn sống, thì biến ”- Lời nói nam nhân ngắn gạn rõ ràng, không hề dư thừa một chữ nói nhảm nào.

“Mẹ kiếp… lão tử phải lấy mạng của ngươi”- Tên đại ca bị chọc giận, quơ đao chém tới.

Nam nhân anh tuấn vẫn vững vàng đứng đó không hề né tránh, chỉ hay ngón tay đã kẹp chặt lấy đầu mũi đao của tên đại ca.

Tên đại ca tránh nhỏ mồ hôi, hắn dù cố cách nào cũng không thể rút vũ khí ra khỏi tay nam nhân kia.

Nam nhân mặc áo màu bạc chỉ bằng hai ngón tay đã khiến cho cho bọn chúng đầu hàng. Mồ hôi của tên đại ca từ trên

trán chảy xuống, con ngươi m