
một tiểu tử.”
“Thật sao?” Thiên Xu từ lúc nào bắt đầu sự nghiệp từ thiện vậy? Có trời mới tin.
“Việc này phải tiến hành nhanh một chút, đêm mai ngươi hãy tới Hồng Kông, ngăn cản việc xí nghiệp Hải An bị mua lại.”
“Rồi sao?” Hắn một tay chống cằm, đột nhiên hỏi.
“Cái gì?” Hai mắt của cái đầu trống rỗng màu trắng nhìn hắn.
“Ngăn cản xí nghiệp Hải An đổi chủ, rồi sao?” Hắn biết, Thiên Xu muốn hắn làm chuyện này tuyệt đối không đơn thuần như bề ngoài.
“Ngươi nói xem?” Thiên Xu bán cái cái nút.
“Hay là muốn ta thuận tiện đem xí nghiệp Hải An đến tặng cho ngươi?” Hắn sâu sắc đoán.
Trong máy tính lại lần nữa truyền ra tiếng cười tán dương của Thiên Xu.
“Ta thực may mắn vì ngươi không phải kẻ địch của ta, phản ứng của Thiên Quyền ngươi thật sự rất nhanh.”
“Không, may mắn là ta.” Hắn không phải khiêm tốn, mà là sớm nhận rõ
tài trí Thiên Xu ở trên hắn, cho nên, hắn mới có thể nhận mệnh tùy ý
Thiên Xu sai phái.
“Đừng khách khí, ngươi là người mưu lược nhất trong chúng ta, phải nói, cũng là người hiểu ta nhất……” Thiên Xu xúc động nói.
“Đối với một người trước nay chưa từng gặp mặt, điều này có thể quên đi sao?” Hắn châm chọc nhún nhún vai.
Thiên Xu lâm vào trầm mặc.
Hắn biết Thiên Xu lại muốn trốn tránh đề tài này, cũng không truy
cứu, hỏi tiếp: “Ngươi có thể nói cho ta biết vì sao ngươi lại muốn xí
nghiệp Hải An không?”
“Chờ ngươi hoàn thành nhiệm vụ, ta tự nhiên sẽ nói cho ngươi.” Lại là loại đáp án chết tiệt này! Hắn trừng mắt nhìn màn hình, thật không biết nhẫn nại của bản thân bao giờ sẽ dùng hết……
“Ta nên xuất phát lúc nào?” Hắn tức giận hỏi.
“Lập tức lên đường, từ San Francisco bay đi Hồng Kông, đối phương nói sẽ phái người tới đón ở sân bay.”
“Được! Ý này chính là đêm nay ta đừng nghĩ tới việc lưu lại qua đêm
chứ gì……” Hắn tự giễu đứng lên, nhanh chóng lấy cặp da và áo khoác, một
thân phong trần mệt mỏi, chưa nghỉ chút nào đã phải tới một chiến trường khác.
“ Thiên Quyền, chuyến này…… Có lẽ ngươi sẽ cảm thấy chuyến đi này không tệ……” Thiên Xu đột nhiên nói.
Hắn hơi sững lại trước cửa, xoay người nhìn máy tính, không cho là đúng nói: “Thế sao? Chẳng lẽ nơi đó có cái gì đó ta muốn?”
“Rất có thể……”
“Ngươi biết ta muốn gì sao? Thiên Xu.” Hắn cười lạnh bước ra ngoài,
vừa đi vừa nói: “Không, ta không cho ngươi biết……” Thiên Xu không đáp
lại hắn, hắn trầm tĩnh ly khai đảo Bắc Cực Tinh.
Máy bay bay lên, tiếng động cơ xẹt qua chân trời yên tĩnh, kéo suy nghĩ của hắn từ bảy giờ trước quay trở lại.
Hắn tựa đầu vào sau ghế ngồi, hơi nhăn nhăn trán.
Xí nghiệp Hải An quy mô cũng không lớn, các công ti vận tải biển phân tán nhiều ở ven bờ biển Trung Quốc, nếu không có cổ đông phản bội, tình trạng kinh doanh còn có thể miễn cưỡng duy trì. Một xí nghiệp thu lợi
không đáng kể như vậy, Thiên Xu vì sao lại đặc biệt có hứng thú với nó?
Chẳng lẽ cái tên âm hiểm chỉ biết tránh ở máy tính kia muốn làm trò gì?
Nghĩ không ra nguyên do, khó tránh hắn trong lòng không yên, trên mặt
trắng nõn hiện lên biểu tình bất đắc dĩ.
Mười ba năm, hắn cảm thấy chính mình từ mười lăm tuổi được cứu ra,
liền luôn luôn đấu trí cùng Thiên Xu, mặc dù trong mắt người khác, hắn
là hãn tướng tinh anh trên thương trường, trong tổ chức, hắn cũng là một quân sư mưu trí khôn khéo, nhưng cùng Thiên Xu giao phong vài lần, hắn
thủy chung vẫn ở thế hạ phong, mấu chốt lớn nhất là, Thiên Xu vẫn là
địch thủ nhìn không thấy.
Hắn không đoán ra Thiên Xu nghĩ gì, thử không ra năng lực của Thiên
Xu, mười ba năm qua, trong các lần phân cao thấp dù hữu hình hay vô
hình, Thiên Xu đều hơn một chút, như vậy suy sụp, thật làm cho hắn bực
mình ấm ức, cũng làm cho hắn thể nghiệm cảm khái “Trời đã sinh ra Du,
sao còn sinh ra Lượng?”.
Nhưng bởi vậy, hắn mới có thể buông kiêu ngạo tự tôn, một lòng vì Thiên Xu bán mạng!
Không chỉ vì báo ân, Thiên Xu lấy một loại phương thức khác khiến hắn cùng với năm sao khác (ngoại hiệu của các anh toàn là sao mà) trung thành, dưới sự dụ dỗ kiêm lãnh đạo cường ngạnh của hắn, họ đều tự nguyện theo hắn, cho dù khó tránh khỏi có chút oán giận, nhưng nhận
thức Thiên Xu là chủ nhân của họ đã sớm ăn sâu vào trong lòng mỗi người, khế ước sinh tử, cả đời này cũng sẽ không huỷ bỏ.
Chỉ là, nếu muốn hắn nghe lệnh Thiên Xu, Thiên Xu nên thể hiện chút
thành ý chứ? Chủ nhân gì mà trốn không thấy mặt? Luôn giấu diếm thân
phận bản thân, sao có thể làm họ tâm phục khẩu phục? Cho nên, dù cả đời
làm việc vì Thiên Xu, hắn cũng muốn bắt được Thiên Xu từ trong máy tính
ra!
Loa nhắc nhở chuẩn bị đăng ký thông tin, hắn lấy giấy đăng ký ra,
đứng lên, đi về phía cửa đăng ký, thoáng nhìn hình ảnh khổng lồ của máy
bay, xoay mình nhớ tới câu nói cuối cùng của Thiên Xu.
Chuyến này, thật sự chuyến đi này không tệ? Thái Bình Dương kia sẽ có cái gì hắn muốn sao? Hắn thật tò mò.
Trình Duy Ân đứng trước cửa nhập cảnh, cầm trong tay cái bảng tạm bợ
để đón khách, trên viết Thiên Quyền hai chữ to bằng tiếng Trung, chăm
chú nhìn đám lữ khách từ trong đi ra, hàng lông mày vốn xinh đẹp nhăn
lại cơ hồ có thể giao nhau.
Kết quả