
c cha không ngừng trào máu.
Trình Nhất Hoa hấp hối nhìn Gia Cát Tung Hoành, hơi mỉm cười. “Cậu là người Duy Ân yêu…… Tôi phải vì nó… bảo vệ cậu……”
“Vô dụng thôi, dù tôi có yêu cô ấy bao nhiêu, căn bản không thể……”
Hắn khó xử nhíu mày. Hắn sao có thể đem con gái kẻ thù về đảo Bắc Cực
Tinh? Sao có thể?
“Trên đời này…… Không có gì là không thể…… Hãy nghe tôi nói…… Duy
Ân…… Không phải con ruột tôi…. Con bé là….một trong số…. những đứa nhỏ…… Đơn giản là khi ở trên thuyền…… con bé sinh bệnh…… Tôi liền … đem nó về …… Nuôi nấng……” Trình Nhất Hoa đứt quãng nói ra tâm sự hắn cất giấu
trong suốt hai mươi năm.
Trình Duy Trạch cùng các thành viên Bắc Đẩu Thất Tinh khác đều ngây ngốc.
Trình Duy Ân nghĩ nàng nghe lầm, nàng khó có thể tin điều cha nói,
khó khăn hỏi: “Ba…… Ba đang nói gì thế? Rốt cuộc ba đang nói cái gì?”
Gia Cát Tung Hoành chấn động mạnh, một câu của Trình Nhất Hoa đã dễ dàng giải trừ cố kị trong lòng hắn.
“Duy Ân…… Thực xin lỗi…… Giấu con lâu như vậy……”
“Sao có thể?” Nàng không thể tin được, điều này thật quá sức chịu đựng!
“Duy Ân…… Là cô nhi…… Xin cậu…… Đối xử tốt với con bé…… Nhận lời
tôi……” Trình Nhất Hoa như ngọn đèn cạn dầu, cầm lấy tay Gia Cát Tung
Hoành.
“Tôi sẽ làm vậy.” Gia Cát Tung Hoành gật đầu nhận lời.
“Chúc…… Hai đứa…… Hạnh phúc……” Trình Nhất Hoa thanh âm càng lúc càng nhỏ, cuối cùng yên lòng nhắm mắt.
“Ba? Ba?” Trình Duy Ân thất thần kêu, nhưng cha nàng không tỉnh lại
nữa. “Ba! Ba mau tỉnh lại, nói cho con biết con là con của cha! Ba nói
đi! Đây rốt cuộc là chuyện gì? Ba…..” Nàng kích động kêu điên cuồng,
bỗng nhiên nói cho nàng rằng nàng không phải con của cha, vậy nàng đã là gì trong suốt hai mươi năm qua?
“Duy Ân, ông ấy đã đi rồi.” Gia Cát Tung Hoành ôm lấy vai nàng.
“Sao ba có thể chỉ bỏ lại câu này rồi ra đi? Nếu con không phải con
của ba, thì con là ai? Em rốt cuộc là ai?” Nàng ngẩng đầu nhìn Gia Cát
Tung Hoành, khóc.
“Em vĩnh viễn vẫn là Trình Duy Ân, là cô gái anh yêu.” Hắn trịnh trọng nói.
Lời nói của hắn cho nàng một tia hi vọng, bởi vì dù nàng là ai, hắn cũng đều ở bên nàng.
Nàng kinh ngạc ngây người nhìn hắn, nước mắt vô thanh vô tức trào ra.
Gia Cát Tung Hoành đau lòng ôm nàng, để nàng dựa vào người hắn, nhẹ nhàng vỗ về.
Tận tình khóc đi! Ân oán đã xong, trò chơi của Thiên Xu cũng nên ngưng hẳn.
Ngẩng đầu lên, mây đen trên trời đã dần dần tản ra, tuy rằng còn mưa, nhưng hắn biết, trời, sẽ trong xanh.
Xí nghiệp Hải An về sau trở thành một công ti của Bắc Cực Tinh, nhưng trước mắt giao cho Trình Duy Trạch phụ trách, nhiệm vụ Gia Cát Tung
Hoành giao cho hắn chính là trong một năm làm công ty tăng trưởng 3%,
nếu không hắn sẽ mất chức chủ tịch. Vì vậy, Trình Duy Trạch đã sửa được
thói chơi bời lêu lổng trước kia, liều mình học tập, một tháng qua, dưới sự quản lí của hắn, Hải An đã dần dần bước vào quỹ đạo.
Còn Trình Duy Ân, bình thường có vẻ vô lo vô nghĩ, nhưng vì yếu đuối
nên từ sau khi cha mất và biết rõ thân thế của mình, nàng chưa thể khôi
phục tinh thần bởi vậy luôn cau mày không vui. Gia Cát Tung Hoành biết
tâm tình của nàng, nên cố ý mang nàng về đảo Bắc Cực Tinh, rời xa thương tâm.
Tấm màn thần bí bao phủ đảo Bắc Cực Tinh
khơi dậy mối quan tâm của Trình Duy Ân, nàng cũng dần nguôi ngoai, chầm
chậm hòa mình cùng những người khác, chẳng qua, nàng phát hiện Địch Kiếm Hoài vẫn không thích nàng, nhìn thấy nàng thủy chung vẫn có biểu tình
chán ghét, sau nhiều lần suy tư, nàng cuối cùng tìm ra điểm mấu chốt.
“Thiên Ki thích anh.” Nàng nghiêm túc nói với Gia Cát Tung Hoành.
“Đừng nói linh tinh.” Gia Cát Tung Hoành đang tìm tài liệu liên quan đến “Nặc Á Phương Châu”, không quay đầu lại nói.
“Thật đó, bằng không hắn sẽ không chán ghét em như vậy.” Nàng đi đến bên hắn, hai tay ôm mặt hắn, bắt hắn nhìn nàng.
“Thiên Ki ghét cha em.” Hắn hết cách, để đống tư liệu trong tay sang một bên.
Sau khi dỡ xuống gánh nặng chủ tịch Xí nghiệp Hải An và trưởng nữ họ
Trình, nàng có vẻ thoải mái tự tại, mấy ngày nay nét không vui trên mặt
đã biến mất, nàng lại trở thành Trình Duy Ân lỗ mãng, xúc động, nhiệt
tình lại trong sáng.
“Hừ, anh không thấy nét mặt hắn khi nhìn em thôi, vẫn tràn ngập ý thù địch.” Nàng lắc đầu, thận trọng nói.
“Đừng để trong lòng, tính tình Thiên Ki chính là như vậy, âm trầm bất định, em đừng đi chọc hắn là được.” Hắn cười, đứng lên, nhịn không được ôm nàng vào lòng.
Mấy ngày nay, hắn đột nhiên tỉnh ngộ một việc, dù Trình Duy Ân có
phải con gái Trình Nhất Hoa hay không, hắn cũng không thể bỏ nàng, dù
Thiên Xu và những người khác phản đối, hắn vẫn muốn nàng!
“Em không trêu chọc hắn, em chỉ nói rõ với hắn, đừng có ý gì với anh, hơn nữa em muốn làm bạn cùng hắn.” Nàng dựa đầu vào vai hắn, nói.
“Cái gì cơ?” Hắn đẩy nàng ra, ngạc nhiên hỏi.
“Sao vậy?” Nàng nháy mắt mấy cái, ngạc nhiên hỏi (chị cứ nghĩ ảnh đồng tính trong khi ảnh bình thường, người ta không tức điên lên mới lạ, không làm gì đã là may lắm rồi).
“Em nói trực tiếp với hắn như vậy?” Hắn thật bó tay với nàng, với tính Thiên Ki một khi điên lên thì lục thân c