Lãnh Cung Thái Tử Phi

Lãnh Cung Thái Tử Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327025

Bình chọn: 10.00/10/702 lượt.

ớng, nhưng cố tình vào thời điểm này…

Nàng không nhìn thấy… Nàng không nhìn thấy, hắn nên nhớ điều đó.

Kiệt Cơ nhìn nhìn Vị Ương, lại nhìn Mộ Dung Xá Nguyệt, chỉ lặng lẽ ngồi dậy, từ từ lấy y phục.

Bình thường thân thủ của ả luôn rất nhanh gọn, nhưng lúc này mặc y phục hết sức thong thả.

Mặc xong y phục, ả không nán lại lâu, dùng khinh công bước đi im lặng rời khỏi phòng.

Mộ Dung Xá Nguyệt đi đến bên cạnh Vị Ương, khẽ nắm tay nàng, kéo nàng vào

trong, cười nói: “Sao đột nhiên tới tìm ta vậy? Dọc đường có vấp phải gì không? Cũng đúng, nàng ở đây đã được ba tháng, cũng rất quen thuộc bài

trí ở đây có thể tìm được phòng ta cũng không khó, nói đi, sao thế? Xảy

ra chuyện gì?”

Vị Ương không nói, mà Mộ Dung Xá Nguyệt cũng rất kinh hỉ, chẳng qua khi hắn quay đầu lại lén thở dài.

Đột nhiên, Vị Ương vùng khỏi tay hắn, từ từ đi ra khỏi phòng.

Như thế, không giống người mù chút nào.

Mộ Dung Xá Nguyệt ngẩn người, nhìn tay mình, bỗng nhiên trong lòng có chút vui mừng.

Lâu thế này... Cuối cùng cũng có chút cử động, không hề giống trước đây chỉ là một con rối mặc hắn kéo đi.

Như vậy, có phải có ý nghĩa là nàng dần dần chuyển biến tốt đẹp hơn rồi?

Mộ Dung Xá Nguyệt hơi cao hứng, đang muốn đi ra, rồi lại rụt về —— thế, có phải cũng có nghĩa là nàng đã khôi phục ký ức!

Nhưng Minh Yên đã nói, trừ phi nàng bị kích động mạnh, nếu không tuyệt đối không nhớ được!

Hơn nữa, vừa rồi nàng cũng không nói gì cả, có thể là tự mình đa tâm rồi!

Nghĩ nghĩ một chút, Mộ Dung Xá Nguyệt ra khỏi phòng, trực tiếp đến phòng Vị Ương, gõ gõ: "Vị Ương, nàng ở trong đó sao?"

Cửa đã khóa, bên trong cũng không có người đáp lại.

"Nàng ngủ rồi?" Mộ Dung Xá Nguyệt tiếp tục hỏi, nhưng vẫn không có ai trả lời hắn.

Hắn lui về phía sau một bước, khẽ vỗ tay, từ trên nóc nhà, lập tức có người nhảy xuống, y phục nhạt màu, hiển nhiên là một thị nữ.

Thị nữ hành lễ: "Minh chủ."

"Vị Ương cô nương đã về phòng?"

"Vâng, thuộc hạ tận mắt thấy nàng đi vào."

"Trong phòng có gì khác thường không?"

"Không có."

"Được rồi, ngươi đã vất vả, sẽ có người đến giao ca, ngươi cũng nên nghỉ ngơi đi.” Mộ Dung Xá Nguyệt nhẹ lòng, nói.

"Tạ ơn minh chủ quan tâm." Thị nữ thản nhiên đối đáp, rồi đi ra ngoài hành

lang, nhẹ nhàng nhảy lên, tiếp tục ẩn náu trên nóc nhà.

Không có việc gì là tốt rồi, có lẽ nàng đã nghỉ ngơi, vậy, ngày mai lại tìm nàng.

Mộ Dung Xá Nguyệt nghĩ như vậy, khe khẽ bước đi, hắn hơi thất vọng, nếu lúc ấy, Vị Ương mở cửa thì tốt biết bao.

Kiệt Cơ đứng trên nóc nhà, gió lạnh thổi qua góc áo hơi bay bay.

Ả mang mạng che mặt, không nhìn rõ biểu tình, chỉ thấy nét thờ ơ.

Mà lúc này, nhiệt độ cơ thể nàng nóng rực không hoàn toàn hạ xuống.

Đây là cảm giác gì —— ả sờ tim mình, không cam tâm ư?

Thình lình có người xông vào tầm mắt, bỗng chốc ả ngẩng đầu, bất ngờ nhìn

người đang đứng trước mặt, một người y phục tím toàn thân.

Người nọ nhảy lên, hạ thẳng trước mặt ả, nụ cười không dứt, Kiệt Cơ nhanh chóng quỳ xuống: “Tử Tuyển hộ pháp!"

"Kiệt Cơ, ta cố tình tới tìm ngươi." Tử Tuyển nhìn ả, sau lưng như có một

vầng trăng tròn, cười tuyệt mỹ nhưng lại khiến người ta lạnh sống lưng. "Tử Tuyển hộ pháp tìm thuộc hạ có chuyện gì?" Kiệt Cơ hỏi.

"Kiệt Cơ, ngươi là một cô nương tốt, nhưng chuyện hôm nay, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy bất công sao?" Tử Tuyển cười nói.

"Thuộc hạ không rõ ngài đang nói gì." Kiệt Cơ giả bộ hồ đồ.

"Ngươi là một người khôn ngoan, tại sao lại không rõ ta đang nói gì?” Tử Tuyển hơi cúi đầu: “Vị Ương cô nương đó là một yêu nghiệt, bản lĩnh giỏi nhất của ả chính là quyến rũ đàn ông mà thôi, trước đây minh chủ dù có nhiều thị thiếp nhưng người chỉ thích có mình ngươi không phải sao? Nhưng tối nay xem ra, hắn mở mắt nhìn ngươi mấy lần? Kiệt Cơ, ta thực cảm thấy

tiếc cho ngươi, nói chung Vị Ương cũng không tốt hơn ngươi, nhưng minh

chủ lại yêu mến ả như thế, ngay cả ngươi cũng quên mất.”

"Thuộc hạ còn có việc, cáo từ." Kiệt Cơ vội vàng nói.

"Ả yêu nghiệt đó không chỉ muốn mê hoặc minh chủ mà còn muốn hại Võ lâm

minh,” Tử Tuyển nói to: “Nếu ngươi thật lòng yêu minh chủ, hoặc suy nghĩ cho võ lâm minh thì nên tìm mọi cách khuyên nhủ minh chủ để ả đi.”

"Trước đây, ngài cũng thuyết phục Lâm Nguyệt hộ pháp như vậy sao?” Kiệt Cơ cười khẩy.

“Lâm Nguyệt rất thận trọng, nhưng lại liên thủ cùng con đàn bà ngu xuẩn muốn giết Long Y Hoàng, cũng khó trách minh chủ tại sao lại nổi trận lôi

đinh,” Tử Tuyển nâng bội kiếm bên hông lên, phía trên có khắc đường mây

vằn mòng tím phản chiếu dưới ánh trăng càng thêm sắc bén: “Kiệt Cơ,

ngươi rất lạnh lùng, ngươi biết nên làm thế nào.”

“Thuộc không muốn nối gót Lâm Nguyệt hộ pháp.” Kiệt Cơ lạnh lùng đáp.

"Ai bảo ngươi giết ả? Chỉ làm cho ả từ đâu tới thì trở về đấy thôi, đến lúc đó minh chủ có hỏi thì nói chính ả tự đi, có thể đã nhớ lại quá khứ,

thế thì minh chủ còn nói gì nữa chứ?” Tử Tuyển cười lạnh.

"Nơi này cách đế đô hơn trăm dặm," Kiệt Cơ kinh ngạc nói: "Sao ả có thể tự

mình đi về đó được? Minh chủ sẽ tin sao? Hơn nữa, giữa đường sẽ bị Minh

chủ tìm về! Đến lúc đó, cả ta và ng


The Soda Pop