Disneyland 1972 Love the old s
Lãnh Cung Thái Tử Phi

Lãnh Cung Thái Tử Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328893

Bình chọn: 8.00/10/889 lượt.

i, sau đó Phượng

Trữ Lan lại cầm lấy một cái bát, lại muốn đút nàng ăn vài thứ.

Long Y Hoàng vô thức nuốt xuống chất lỏng mà Phượng Trữ Lan dùng thìa đút

cho nàng, vị đắng chát lập tức kích thích khoảng miệng, nàng phun toàn

bộ chất lỏng vừa mới nuốt vào, tất cả thấm vào y phục.

Đầu nặng nề, đau đớn muốn nứt ra, Long Y Hoàng nhăn mày càng nhiều.

Cả người khó chịu, còn tâm lý lại không thoải mái, vừa nghĩ tới con mình,

trong tim lại đau đớn hơn khiến cho nàng muốn giết chết chính mình.

Phượng Trữ Lan lại dùng khăn ấm lau sạch vết thuốc dính trên y phục nàng, nói: “Không sao, không sao, nghỉ ngơi một lát, tối nay sẽ uống thuốc khác.”

Long Y Hoàng cố sức "Ừm" một tiếng, tiếp tục ngã vào trong lòng hắn thiếp đi.

Nhẹ nhàng thiếp đi, mấy ngày sau đó, cơ thể nàng vốn luôn khỏe mạnh đã sinh bệnh một trận, thái y nói là trời lạnh, cơ thể sau khi sinh con lại yếu ớt, nên nhiễm phong hàn.

Vì thế Phượng Trữ Lan lại không quản ngày đêm cực nhọc, không hề nghỉ ngơi ở bên cạnh chăm sóc nàng.

Ngoài dự liệu, trong lúc này, Hoàng đậu không có đến tìm bọn họ để gây phiền

toái, Hoàng đế đến vài lần, đều là nhìn tình trạng của Long Y Hoàng một

chút, sau đó chúc mừng vài câu rồi đi mất, ngược lại Liễu Thiên Trừng

thường xuyên đến đây, trên danh nghĩa là vội vàng muốn giúp Phượng Trữ

Lan, thêm vào đó là cớ ả ta và Long Y Hoàng dù gì cũng là tỷ muội cùng

hầu hạ một phu quân, tâm ý cũng thân thiết, Phượng Trữ Lan coi thường cớ ả viện ra, mỗi lần ả đến đều vạch rõ giới hạn, không cho phép bước vào

tiền sảnh nửa bước.

Bị bệnh ròng rã suốt hai ngày, ngày thứ ba

mới có chuyển biến khá hơn, rất vất vả mới vực dậy tinh thần, nàng cũng

không hề tiếp tục phí phạm hơi sức để khóc loạn, khi Phượng Trữ Lan đút

nàng uống thuốc, nàng cũng an phận nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch

thiếu sức sống, môi cũng mất đi vẻ hồng nhuận ngày nào, nhưng đôi mắt

giống như hạt trân châu đen, làm người ta khiếp sợ.

Ngoan ngoãn uống thuốc, lại ăn một chút cháo loãng, buổi chiều khi Long Y Hoàng bước xuống giường, tình trạng đã khá hơn nhiều.

Phượng Trữ Lan đứng bên cạnh nhìn thấy nàng kiên trì muốn đứng lên, nhíu mày

nói: “Nàng nên nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng cố ép bản thân mình.”

"... Ta đã khỏe lắm rồi," Long Y Hoàng đi từng bước đến bàn trang điểm, mặc

dù đã mặc mấy tầng y phục nhưng vẫn hiện ra vẻ gầy yếu, nhưng mỗi một

bước đi đều ổn định, nàng ngồi xuống, nhìn hình ảnh mình trong gương,

chần chừ một hồi: “Mẫu hậu ở đâu?”

"Hẳn là đang ở Tê Phượng các... Ta đi với nàng." Phượng Trữ Lan vội vàng nói.

"Ừ." Long Y Hoàng thản nhiên lên tiếng, kềm nỗi đau âm ỉ trong tim, vừa chải đầu, vừa vén tóc, dùng kim bộ diêu cố định lại tóc mình.

Kim bộ diêu đong đưa rũ xuống, chiếu sáng lấp lánh, phượng hoàng màu vàng được khảm hồng ngọc, giống như màu máu.

Trước cửa Tê Phượng các, Long Y Hoàng mới phát hiện đại sảnh so với tưởng

tượng của mình lại náo nhiệt hơn nhiều, có Hoàng hậu, có Hoàng đế, có

Phượng Mộ Tử, phu thê Phượng Nghĩa Dương, Liễu Thiên Trừng, còn có...

Đứa bé mình mới sinh không lâu, cũng có.

Một đám người vây quanh một chỗ nói cười, mà tất cả đều vây quanh đứa bé.

Sắc mặt Phượng Trữ Lan dần dần trở nên cứng ngắc, Long Y Hoàng giương khóe miệng, lại không thể cười nổi.

Cung nữ nhìn thấy bọn họ, vội vàng hành lễ, sau đó đi vào thông báo, không

khí bên trong im lặng một hồi, lại khôi phục như cũ, Hoàng hậu cho phép

đi vào.

Nàng và Phượng Trữ Lan bước vào, vừa muốn hành lễ, Hoàng

hậu lại cười cắt đứt: "Y Hoàng, Trữ Lan, các ngươi đến đúng lúc lắm, Bổn cung đang thảo luận với Hoàng thượng nên đặt tên gì cho đứa nhỏ này!"

Trong lòng bà ta đang ôm đứa bé, nhỏ nhỏ, được bọc trong tã lót màu

vàng.

Đứa nhỏ không khóc không nháo, hình như đang ngủ, Long Y

Hoàng nhịn không được đến gần một chút, cúi đầu, liền thấy rõ ràng khuôn mặt đứa nhỏ, làn da hơi hơi hồng phấn, lại mềm mềm, chân mày rất nhạt,

cũng rất thanh tú, cái mũi xinh xắn đáng yêu, cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi giương giương, cùng cánh môi nhỏ như cánh hoa.

Long Y Hoàng muốn vươn tay, lại nhịn xuống, lúc này là lúc Hoàng hậu đang thăm dò nàng,

đang nhử nàng, nàng không thể chịu thua được.

Nhẫn, phải nhẫn.

Nếu bị Hoàng hậu dắt mũi điều khiển, sau này chỉ sợ gương vỡ khó lành.

Long Y Hoàng kiềm chế không nhìn đứa nhỏ, cười nhạt: "Tên, đương nhiên phải có một cái tên hay, không biết ý mẫu hậu thế nào?"

Thái độ rất lạnh lùng thản nhiên, đối mặt với con mình có thể nhẫn nhịn được như vậy, đáy lòng Hoàng hậu âm thầm mỉm cười.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng đồng loạt đưa mắt nhìn Hoàng hậu.

Vẻ mặt Phượng Trữ Lan không vui, thờ ơ nói một câu: "Trước đây, nhi thần

từng nghe mẫu hậu nhắc tới, nếu đại hoàng tôn, tên đều mang chữ Nguyên.”

"Đúng, chính là chữ Nguyên,” Hoàng hậu vỗ nhẹ nhẹ vào tã lót, cúi đầu dịu dàng nhìn tiểu hoàng tôn trong lòng: "Bổn cung đã nghĩ được một cái tên hay, trước tiên sẽ thương lượng với Y Hoàng một chút, dù sao cũng là thân

mẫu, nên hỏi ý kiến chứ, Nguyên Kiền, đặt là Nguyên Kiền, được không?"

"Trẫm cảm thấy tên này k