
i nàng suýt chết
Nàng chạy đi thoát khỏi ta, ta thì cực lực muốn bắt nàng lại. Nàng bởi vì
trúng độc nên bước chân chậm đi rất nhiều. Nhưng là, ta cũng bởi vì quá
thương tâm, nên như thế nào cũng không bắt được nào
Nàng không chút lưu luyến nhảy xuống vách núi. Ta 1 bả nắm được tay nàng!
Thiếu chút nữa là hỏng mất rồi! đang muốn kéo nàng lên nhưng nàng lại
dùng chân ôm lấy hòn đá trên vách núi. Nàng vốn có chủ tâm không muốn
sống
“Tại sao phải như vậy? Tại sao có chết cũng muốn rời xa ta!” Đôi mắt ta đỏ ngầu, thiếu chút nữa là rơi lệ
Nước mắt nàng chảy dài, nghẹn ngào nói “Đường Vấn Thiên, buông ta ra!”
“Ta không buông! Nàng đi lên đi! Cho dù là chết, ta cũng muốn nàng chết
trong lòng ta! Ta không muốn nàng đi! Ta không nên dùng phương thức này
đối với nàng! Bi thê [bi ai + thê lương'> như vậy là rời đi! Diệp Dược Nô vốn là 1 nữ tử vừa cao ngạo vừa xinh đẹp, lúc nào cũng ngẩng cao đầu!
Tại sao nhìn nàng lại bi thảm như vậy? Tại sao nàng muốn cứ tuyệt? Trên
thế giới này, ai cũng có khả năng cự tuyệt, nhưng chỉ có Diệp Dược Nô là không thể! Nàng mau trở về!” Ta gào thét lớn.
“Ngươi buông ta ra!” Nàng lạnh lùng nói.
“Buông ta ra, ngươi mang theo Tuyệt Hoàng xuống núi đi! Tuyệt Thế đang chờ các ngươi trong hoàng cung!” Nàng lãnh đạm nói
“Tuyệt Thế chẳng những đang chờ bọn ta mà còn đang chờ nàng! Nàng trở về đi!
Không nên cố chấp như vậy!” Tay ta dùng sức, nhưng nàng lại dùng chân ôm lấy mỏm đá trên vách núi
Ta kéo không nhúc nhích. Gương mặt đỏ ngầu
“Mụ mụ! Mụ mụ! Không phải rời khỏi tuyệt hoàng! Cho dù là đi thì cũng phải
còn sống mà rời đi! Tuyệt Hoàng sẽ ở trong hoàng cung đợi người!” Tuyệt
Hoàng hét lên
“Tuyệt hoàng. Mụ mụ, không chết, mụ mụ, chỉ là rời đi!”
Tuyệt Hoàng phi thân xuống, nàng dùng 1 đoản kiếm cắm vào vách núi, vươn tay
ôm lấy ta, Tuyệt Hoàng vui vẻ nói “Mụ mụ! Mụ mụ! Tuyệt Hoàng biết mụ mụ
sẽ tiếp được tá Mụ mụ! Tuyệt Hoàng không muốn rời khỏi người!”
Sắc mặt của ta trở nên rất khó coi, một hồi lâu mới nói “Nàng xem, nữ nhi đã nói như vậy rồi, nàng bỏ chân ra, đi lên đi!”
Nàng ngẩng đầu bình tĩnh nhìn ta. Lúc này bầu trời lại đổ tuyết, nàng đột
nhiên cười ha ha! Một tay lấy Tuyệt Hoàng ném lên trên vách núi, lớn
tiếng nói “Tuyệt Hoàng! Nhớ kỹ, mụ mụ yêu con! Hảo hảo sống! Hãy nhớ kỹ
mặt nam nhân này! Là hắn đã hại mẹ con!”
Tuyệt Hoàng ở trên vách núi, oa 1 tiếng khóc lên
Nàng rút đoản kiếm cắm trên vách núi ra, nhìn ta mà cười “Tượng tuyền bích
hạ xuống hoàng tuyền, chỉ mong đời đời kiếp kiếp không gặp lại!” Dứt
lời, tay nâng, đao rơi, chặt đi bàn tay của chính mình, mỉm cười, rơi
xuống
Ta cầm ban tay đã đứt của nàng, tuôn ra 1 tiếng rống to, muốn đuổi theo
nàng, nhưng lại bị Tuyệt Hoàng kéo lại! Tuyệt Hoàng! Tuyệt Hoàng!
Ta
đứng trên bờ cực, nước mắt chảy dài. Bàn tay nàng vẫn còn ở chỗ ta, mà
nàng lại rơi xuống vực thẳm, mất hút. Cả người ta run rẩy. Trên đời này, không có chuyện gì đau đớn bằng việc người phụ nữ ngươi yêu thương chết ngay trước mặt ngươi. Hơn nữa, nàng còn để lại bàn tay của chính mình
Tinh tinh tế vuốt ve bàn tay của nàng, máu tươi rất nhanh liền bị gió tuyết
đông lạnh, bàn tay này, ta từng cùng nàng 10 ngón tương giao, bàn tay
nàng, ta từng nắm lấy, xem mạch cho nàng. Chỉ là, bàn tay nàng bây giờ
lại bị nàng bỏ quên. Nàng cũng rơi xuống, chết không toàn thây
Có thể như thế nào đây? Ta lạnh lùng cười. Trên đời này còn có cái gì đáng để ta lưu luyến đây? Cả đời ta làm cái gì cũng chỉ là nữ nhân này, nếu
mất nữ nhân này, ta còn ý nghĩa gì đây? Ta đau khổ cười. Nếu sớm biết
nàng sẽ chết đi như vậy, vậy thì ta còn tuân thủ mấy lời hứa hẹn với
nàng làm gì. Lời hứa hẹn của ta với nàng là trừng phạt, mà hứa hẹn của
nàng với ta ít nhất phải là còn sống
Không đúng! Ta cau mày. Nàng vốn còn sống. Nàng không thể chết. Nếu nàng đã
chết thì Tuyên Tuyết Dung từ đâu mà đến. Ta có thể nhìn ra điểm khác
biệt giữa Tuyệt Hoàng và Tuyên Tuyết Dung. Tuyên Tuyết Dung giống nàng
hơn 1 chút. Mà Tuyệt Hoàng thì không. Nàng tất hẳn còn chưa chết
Ta run rẩy đem bàn tay nàng nhét vào trong lòng “Diệp Dược Nô, nàng cho
rằng như vậy là có thể tránh được ra? Ước định của hai chúng ta vẫn chưa đủ, ta như thế nào có thể từ bỏ nàng sớm như vậy. Cho dù là đủ, ta cũng như thế nào có thể buông tay nàng. Đáng chết! Diệp Dược Nô! Diệp Dược
Nô! Nàng như thế nào có thể sử dụng phương thức này để rời xa ta!” Ta
ngửa mặt lên trời rống dài
“Phụ hoàng! Ba! Ba! Mụ mụ có phải đã chết hay không?” Tuyệt Hoàng nhỏ giọng nói
Ta lắc đầu, vỗ vỗ đầu nàng “Mụ mụ sẽ không chết! Mụ mụ còn sống! Mụ mụ sẽ
sinh muội muội cùng phụ thân đấy! Như thế nào có thể chết! Tuyệt Hoàng,
mụ mụ để là rời khỏi chúng ta thôi, mụ mụ sẽ trở về thôi!”
Ta vẫn kiên định ý niệm này trong đầu, nhưng vẫn cứ nôn nóng bất an, uống
rượu mấy ngày, cuối cùng đem bàn tay của nàng hỏa thiêu. Đích thân thiêu hủy bàn tay của người yêu trong lòng đúng là vô cùng thương tâm. Chậm
rãi bái thổ, nước mắt vẫn không ngừng chảy. Lúc nàng rời đi vốn vô cùng
thương tâm, vốn vô cùng dứt khoát. Vốn là hận