
ên sẽ không để anh phá
hỏng nó! Tôi sẽ có sự nghiệp của riêng mình, hơn nữa còn ngang bằng với
sự nghiệp khổng lồ của Ngôn gia... Đó vốn hcính là của tôi..." Ánh mắt
Ngôn ĐÔng Huân cuồng loạn.
"Không, không phải anh. Anh nên tỉnh
lại đi, Anh nên biết rõ báo thù bằng việc không đứng đắn, chỉ làm anh
trở nên đê tiện hơn thôi..." Quý Dục Hàn lắc đầu, anh cảm thấy đau xót
cho người đàn ông trước mặt này, có lẽ anh ta thật sự muốn báo thù cho
cha mẹ, nhưng vẫn là dã tâm của hắn cao hơn!
Con người không bao
giờ thấy được tâm tư của bản thân mình, giống nhưng anh và Ý Thiến trước kia, nên bây giờ mới hối hận, mới sinh ra cảm giác tha thứ. Ai trải qua một lần mất đi rồi, mới biết quý trọng.
"Khốn nạn, máy rốt cục
đã biết được những gì? Mày có tư cách dạy đời tao sao? So với tao, mày
càng đê tiện hơn sao? Đùa giỡn các cô gái, lấy gì chỉ trích tao làm tổn
thương người khác?" Ngôn Đông Huân vọt đến trước mặt Quý DỤc Hàn, hét to với anh.
"Đúng vậy" ÂM thanh Quý Dục Hàn trầm thấp mà hữu lực.
"Tôi không có quyền chỉ trích anh, vì tôi cũng làm tổn thương người
khác, lám quá nhiều điều sai lầm. Nhưng bây giờ tôi muốn bù đắp lỗi lầm
của mình, ăn năn hối lỗim anh có như thế không?" Anh bình tĩnh nhìn Ngôn ĐÔng Huân, không nháy mắt, âm thanh trấn định.
"Tôi không cần
phải hối hận, bởi vì người sai đâu phải là tôi..." Ngôn Đông Huân còn
chưa nói xong, liền ra tay động thủ, đánh vào mặt Quý Dục Hàn.
Quý Dục Hàn nhanh nhẹn né tránh, thì quyền thứ 2 của Đông Huân đã đánh tới.
"Không cần phải dạy đời tao! Tao không làm sai chuyện gì, cho tới bây giờ cũng không sai điều gì. Tao chỉ lấy lại những gì tao đã mất bởi ông ta mà
thôi. Lấy lại đồ của mình, có gì sai chứ?" Đông Huân như nổi điên, dùng
sức đánh DỤc Hàn.
"Ai muốn căn cản tao, tao sẽ không tha! Đừng mơ tưởng!"
Quý Dục Hàn không ngừng lui về phía sau, không phản đòn mà chỉ phòng thủ.
Nhìn ĐÔng Huân, hẳn là đang cần phát tiết, trong lòng hắn nhất định có
rất nhiều chuyện rắc rối!
Dù sao không quen thuộc địa hình, mà
nơi này vừa trang hoàng lại, một số nơi chưa dọn dẹp hết, anh bước lùi
về phía sau một bước nữa thì dẫm phải cây gỗ khô, mắt thấy quyền của
Đông Huân đã đánh tới ---
"Không! DỪng tay lại, Đông Huân!"
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, Ngôn Đông Huân bị khựng lại, Quý Dục Hàn nhanh nhẹn nhảy từ cây gỗ, lui ra/
Hai người đồng thời quayđầu, đã thấy vẻ mặt kinh hoảng cỉa Ý Thiến.
"Em... sao lại ở đây?" Ngôn Đông Huân thất thần, kinh ngạc rồi luống cuống. "Em đến từ khi nào?"
"ĐÔng Huân, tôi muốn hủy bỏ hôn ước" Diệp Ý Thiến không nhìn Dục Hàn, nghiêm
túc nhìn Đông Huân. "Tôi đến chỉ muốn nói thế thôi" CÔ đứng đó, sắc mặt
tái nhợt, nhưng lại sáng ngời dưới ánh mặt trời, kiên cường mà thanh lệ "Em... không nên tin lời hắn, vừa rồi bọn anh.... hắn ta đang gạt em, hắn...." Ngôn ĐÔng Huân nheo hai mắt, nôn nóng.
Quý DỤc Hàn đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn Diệp Ý Thiến.
"Chính Tôi nghe anh nói là đúng. Tôi cũng nghe được trước đó anh nói gì, tôi đã quyết định muốn hủy bỏ hôn ước"
Cô hít sâu một hơi, ánh mắt cuối cùng cũng quét qua DỤc Hàn, tuy rằng đó
chỉ là liếc qua mà thôi, nhưng lại thay cho thiên ngôn vạn ngữ. "Em muốn làm Bác Hạ đau khổ ư, em không thực hiện ý nguyện của ông ấy, em không
sợ ông ý khó chịu đựng được sao?"
Khóe miệng Ngôn Đông Huân run rẩy, không ngờ Ý Thiến có thể nói ra như thế.
"Nguyện vọng lớn nhất của cha tôi là muốn tôi được hạnh phúc, vui vẻ". Cô rưng
rưng. "Tôi thật khờ, không nhìn ra được nguyện vọng chân chính của ông
ấy, cứ nghĩ nguyện lấy anh thì ông ấy sẽ vui"
"Ông ấy rất vui mà, tuy rằng không tham gia hôn lễ của chúng ta, nhưng bác sĩ nói ông ấy đã có tiến triển, có thể mổ được rồi!" Ngôn ĐÔng Huân nhanh nhẹn nói.
"Buổi sáng hôm nay ông ấy hỏi tôi, vì sao trên gương mặt không có vẻ hạnh
phúc của cô dâu mới, lúc đó tôi rất muốn cười cho ông ấy xem, nhưng tôi
không làm được, tôi không thể nhìn gương mặt thân thiết ấy mà nói dối
được" Âm thanh của Diệp Ý Thiến tràn đầy đau khổ "Tôi nói thật với ông
ấy, người tôi yêu thật lòng đã trở lại, anh ấy muốn cưới tôi, muốn bên
tôi... mà tôi..."
CÔ nhìn thẳng anh "Tin tưởng anh ấy"
Quý Dục Hàn cảm động, nhưng anh không đến bên cạnh cô, vẫn đứng tại chỗ cảnh giác nhìn Ngôn ĐÔng Huân
"Nên tôi tới đây để hủy bỏ hôn ước: Cha tôi nói, nguyện vọng lớn nhất của
ông ấy không phải là chỗ dựa cho tôi, mà là tôi có thể vui vẻ hạnh phúc. Nếu tôi hạnh phúc, ông ấy cũng thế... Nên...." Diệp Ý Thiến đến gần
ĐÔng Huân "Tôi với anh hủy bỏ hôn ước đi, tôi không yêu anh, không thể
lấy anh được. Đó là vì hạnh phúc của anh, anh không thể lấy một cô gái
không thương anh"
"Hai cha con các người là cùng một dạng" Ngôn
Đông Huân lạnh lùng nhìn cô. "Ích kỉ lại tham lam! Bây giờ hủy bỏ hôn
ước, nói như vậy cũng được sao? Bây giờ cô mới biết cô không thương tôi
ư? Có nghĩ đến cảm nhận của tôi không?"
"Thật xin lỗi! Thật xin
lỗi!" Cô cúi đầu thật sâu, nước mắt đảo quan tròng mắt "Tất cả đều do
tôi sai, nếu anh muốn trả thù, tôi sẽ cam tâm nhận. Hơn nữa