Polly po-cket
Lang Thang Trong Trái Tim Anh

Lang Thang Trong Trái Tim Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324023

Bình chọn: 9.5.00/10/402 lượt.

ng một tai nạn do bão gây ra ở công trường. Năm ấy em trai em mới vừa tròn ba tuổi, bà ấy cũng chỉ mới qua tuổi hai chín. Lúc ấy bà còn trẻ và xinh đẹp. Rất nhiều người đã khuyên bà nên tái giá nhưng bà không muốn. Bà nói nếu đến ở nhà người khác, hai đứa con bà nhất định sẽ bị người ta coi thường. Bà nhất quyết một mình nuôi hai chị em em khôn lớn. Lúc ấy co một vị cục trưởng cục thuế thích mẹ em. Ông ta mới ngoài bốn mươi tuổi, có quyền có thế. Vợ ông ta đã mất nhiều năm mà ông vẫn chưa chịu tái hôn, cũng được coi là một người đàn ông tốt. Ông ấy nhờ rất nhiều người làm mối với mẹ em. Thậm chí còn nhờ cả người nhà của bà ngoại đến nói tốt cho nhưng mẹ em sống chết không đồng ý. Chỉ vì ông ta nói, sẽ bố trí cho chị em em ở một nhà khác chứ không để chúng em cùng sống chung. Cũng vì chuyện này mà mẹ và người nhà của mình trở mặt với nhau. Chỉ duy nhất có một người cậu do muốn lợi dụng chức quyền của vị cục trưởng kia mà hôm nào cũng đến nàh em. Mẹ em lúc nào cũng đuổi cậu ấy ra khỏi nhà. Chuyện công việc của cậu ấy không thuận lợi nên từ đó đoạn tuyệt luôn quan hệ anh em với mẹ em. Cuối cùng thì vị cục trưởng kia cũng buông tha, gia đình em vẫn không bị chia cắt. Tiền bảo hiểm thương vong sau cái chết của bố em cũng khiến cuộc sống không quá vất vả khó khăn.” Nguyên Phi Ngư nói đến đây bỗng nghẹn lại. Không biết cô đang muốn nuốt nước mắt vào trong hay muốn nuốt đi tất cả, thế mà cô lại nói ra hết những tâm sự giấu kín trong lòng. “Sau này mẹ em ngồi tù, bà ấy không bao giờ cho em đi thăm hỏi và cũng không cho em nhắc đến bà với bất kì ai khác, nói rằng sợ em sẽ bị người khác coi thường, cả đời sẽ phải chịu ám ảnh, sẽ không giống các cô gái bình thường khác – yêu đương rồi kết hôn. Năm mười tuổi, em nhớ bà đến không chịu nổi, bèn len lén đến nhà giam thăm bà. Vì thế bà rất giận dữ. Không những không chịu gặp em mà còn tuyệt thực mất một ngày, dọa em rằng nếu em còn đến, bà sẽ không ăn cơm nữa. Năm mười một tuổi, em nói muốn rời nơi này đến sống ở một thành phố lớn, đến tạm biệt bà. Lúc ấy bà mới chịu ra gặp em một lần, lại còn bỏ hết giận hờn mà viết cho cậu em một bức thư, xin cậu ấy giúp bà bán căn hộ của gia đình em đi, lấy tiền lo cho em ở thành phố S. Năm mười chín tuổi, em lại gặp bà một lần nữa, chỉ gặp nhau sau lớp kính dày. Nếu biết đó là lần cuối được gặp bà, em sẽ nhìn bà lâu thêm chút nữa.”

Không khí rất trong lành, bầu trời đêm rất đẹp. Bỏ lại đằng sau những ánh đèn của phố thị phồn hoa, những vì sao trên trời lấp lánh ảo diệu vô cùng. Phía chân trời xa xa, chòm sao lớn vây xung quanh sao Bắc Đẩu sáng ngời. Nó chiếu sáng cả lòng người, giúp con người không bao giờ đi lạc.

Quan Nhã Dương ngồi bên cạnh Nguyên Phi Ngư, nhìn cô kể chuyện. Đôi tròng mắt đen láy được sao đêm lấp lánh chiếu sáng trở nên dịu dàng khôn tả. Anh từ từ đưa tay đỡ cô dựa vào vai mình, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô thầm thì: “Em cũng là một cô gái ngốc nghếch.” Sở dĩ Quan Nhã Dương biết được những bí mật mà Nguyên Phi Ngư cất giấu suốt bao nhiêu năm trời chính là do Tần Lạc đã nhờ anh điều tra. Chỉ có điều anh không suồng sã như Tần Lạc, nói hết những thứ mình biết cho Tần Lạc nghe. Bởi với tính cách của Tần Lạc, nhất định cô sẽ chạy đi và làm ầm ĩ cả lên. Đến lúc ấy Nguyên Phi Ngư hẳn còn suy sụp hơn cả bây giờ. Cô đã phải chịu đựng quá nhiều đau khổ, không nên chịu thêm bất cứ nỗi đau nào nữa… Anh không nhẫn tâm làm như thế.

Tay cầm một mớ giấy tờ nhưng Quan Nhã Dương không làm cách nào để tập trung được, mắt anh cứ vô tình liếc nhìn vào màn hình vi tính. Những tư liệu đó đều ở cả trong ấy. Chúng như chiếc xương cá bị mắc ở cổ họng, làm anh ăn ngủ không yên. Anh quay đầu lại nhìn chiếc máy tính. Rồi như không thể yên tâm được, anh đặt các giấy tờ đang cầm trên tay xuống bàn, copy tất cả các văn bản quan trọng vào ổ cứng riêng của mình và xóa hết các tài liệu còn ở ổ cứng máy tính. Chỉ có làm như vậy anh mới yên tâm được phần nào.

Buổi chiều, anh đi cùng Nguyên Phi Ngư đến nghĩa trang để lập bia mộ cho bà Ngô Ngọc Phi – mẹ cô. Từ đầu đến cuối, hai người không nói với nhau một lời, chỉ lặng lẽ nhìn đám công nhân khắc từng dòng chữ lên tấm bia rồi đặt chúng ở ngôi mộ hình tròn xây bằng xi măng. Nguyên Phi Ngư ngẩn người nhìn những dòng chữ vừa khắc xong trên bia mộ. Đây là một ngôi mộ trống nên nhìn tấm bia cũng trống trải, đến cả tấm hình lưu niệm cũng không có, chỉ có riêng dòng chữ “Mộ của mẹ hiền Ngô Ngọc Phi”. Nhưng ít ra nó cũng làm lòng người con được an ủi ít nhiều.

Chập tối, trời lất phất mưa bay nhè nhẹ, Quan Nhã Dương và Nguyên Phi Ngư đi bên nhau trên con đường xuống chân núi. Đường rất trơn, Nguyên Phi Ngư lại đang đau buồn tới mức cứ đi một cách xiêu vẹo. Quan Nhã Dương luôn đi sát bên cô, nắm chặt lấy cánh tay Phi Ngư giữ cho cô khỏi ngã.

Xe của Quan Nhã Dương đỗ ở bên đường. Chiếc BMW trắng phau, bóng loáng hiện ra trước mắt. Đến trước xe, cô nhẹ nhàng gỡ tay Quan Nhã Dương đang đỡ lấy tay mình, ánh mắt hoang mang nói với anh: “Anh không cần đưa em về, em có thể tự về được.”

Đôi mắt Nguyên Phi Ngư lúc