
ông đi nữa, em sẽ lập tức mua vé máy bay về đấy.”
“Chắc chắn chị sẽ đi, sao không đi được chứ.” Nguyên Phi Ngư cười cười, trong lòng chợt chột dạ: “Hôm nay không còn chuyến bay nào đến Hokkaido nữa, sớm nhất cũng phải ba ngày nữa mới có, chị đã mua vé rồi, chắc khoảng ba ngày nữa sẽ có thể gặp lại hai người, em và Tần Lạc đi chơi trước đi, đợi chị sang nhé, rồi hai người làm hướng dẫn viên cho chị.”
“Chị, chị đừng lừa em đấy, nhất định phải sang.” Cuối cùng Tô Hiểu Bách cũng lặng lẽ thốt ra câu này, sau đó cúp máy.
Nguyên Phi Ngư ngồi ở trên ghế sofa trong phòng khách, vẫn giữ nguyên bộ dạng nghe điện thoại, cửa sổ chỗ ban công vẫn chưa đóng, gió lùa vào khiến rèm tung bay phấp phới, cảm giác lành lạnh chợt ùa đến khiến cô bỗng rùng mình.
* * *
Cùng lúc ấy trong phòng làm việc của Tử Nguyệt, Tử Nguyệt Vi Trần đang nói lời chào tạm biệt khách đến khám, người phụ nữ trông khá mập mang vẻ mặt luyến tiếc vẫy tay chào anh, nhưng sau đó vẫn phải mở cửa đi ra, Tử Nguyệt Vi Trần ngồi lại trên chiếc ghế xoay phía sau máy tính, lôi điện thoại di động ra gọi đến một số, từ đầu đến cuối vẫn luôn giữ nụ cười ấm áp và cực kỳ lễ độ kiểu nghề nghiệp: “Anh à, em vừa mới nhận một vụ án kỳ lạ lắm, có người nói cá trong thủy cung chẳng có gì vui vẻ cả, sau bữa trưa sẽ tìm em khơi thông tâm lý, ha ha… anh à, dạo gần đây thành phố S này có vẻ rất thiếu chuyên gia về phương diện hải dương phải không?”.
Quan Nhã Dương đang tham dự họp, là buổi thảo luận liên quan đến tiền lương của công nhân viên, có một vài trưởng bộ phận tổng hợp sắp xếp các nhân tố như ý kiến của công nhân viên và giá cả của thành phố S thời gian gần đây, đề xuất dựa vào quá trình làm việc của công nhân viên và thời gian họ gắn bó với công ty mà có chế độ lương thưởng khác nhau, đầu tiên Quan Nhã Dương mặt lạnh như tiền thảo luận đi thảo luận lại vấn đề này, sau khi nghe điện thoại trở về lại không nói lời nào, mấy vị trưởng bộ phận phát biểu xong ý kiến, đợi anh gõ bàn một cái, nhưng đợi rất lâu, cũng chẳng thấy anh có phản ứng gì.
“Quan tổng…”. Thư ký Ngô ở bên cạnh khẽ nhắc nhở anh, “Quan tổng, mọi người bàn bạc xong rồi.”
“Ờ?”, Quan Nhã Dương ngẩng đầu lên, liếc đôi mắt đen láy qua thư ký Ngô, “Bàn bạc cái gì?”. ( ố ồ >_<)
Tất cả mọi người có mặt trong phòng họp đều thộn người, bộ dạng kỳ quái nhìn về phía Quan Nhã Dương, thư ký Ngô vội đưa tay lau mồ hôi trán, cẩn thận dè dặt đọc lại đống tài liệu vừa mới thảo luận kia một lần, cuối cùng làm một tổng kết ngắn gọn: “Những nhân viên làm việc ở công ty từ ba năm trở lên mà mức lương mười vạn trở xuống sẽ được điều chỉnh tăng thêm 10%, những nhân viên làm việc từ ba năm trở lên mà mức lương trên mười vạn sẽ được điều chỉnh tăng lên 5%...”
“OK.” Quan Nhã Dương nhếch nhếch khóe miệng, thái độ lạnh lùng khác thường, rồi lại bất ngờ mỉm cười nhìn thư ký Ngô, “Không sao, vật giá càng cao, tiền lương cũng nên điều chỉnh cho phù hợp.”
Mọi người liền quay sang nhìn nhau, thư ký là người sửng sốt đầu tiên, đến khi định thần lại, Quan Nhã Dương đã nhanh chân rời khỏi phòng họp. Đi du lịch nước ngoài không giống như du lịch ngắn ngày trong nước, thoải mái thư thái như thế, nhưng phải chuẩn bị visa và hộ chiếu, vốn chỉ cần kiếm một công ty du lịch để họ làm thay mọi việc, như thế sẽ hạn chế được không ít chuyện phiền phức, nhưng Tần Lạc kiên quyết không muốn đi cùng đoàn, theo cách nói của cô ấy thì là, đi du lịch cùng một đống người không quen biết chẳng liên quan gì đến nhau, hoa anh đào chắc sẽ phát khóc mất, hơn nữa nó là bá vương trong việc phiên dịch tiếng Nhật, để người khác đưa cô đi du lịch Nhật Bản, như thế chẳng khác nào sự sỉ nhục tới chuyên môn của cô.
Đối diện với một Tần Lạc khẳng khái hiên ngang nhường này, Nguyên Phi Ngư cũng chẳng biết nói gì, đành gật đầu nhận lời, mà cũng chỉ cần cô gật đầu thôi, Tô Hiểu Bách tuyệt đối không có ý kiến gì khác, cho nên cuối cùng tất cả vẫn là do Tần Lạc chủ trì đại cục.
Tần Lạc dựa vào mối quanh hệ của cha mình, nên cũng nhanh chóng sắp xếp ổn thỏa tất cả giấy tờ liên quan, còn mua được vé ưu đãi nữa, mọi việc tiến hành cực kỳ thuận lợi, nhưng đêm trước khi xuất phát, Nguyên Phi Ngư đột nhiên thay đổi chủ ý.
“Tần Lạc, tớ không muốn đi du lịch.” Cô đang ngồi trên ghế sofa trong phòng gọi điện thoại cho Tần Lạc, vừa nói chuyện vừa nhìn bóng cây đang lắc lư bên ngoài cửa sổ đến thẫn thờ, ánh mắt thấp thoáng vẻ hoang mang, “Cậu có giận không?”.
Đầu kia điện thoại bất chợt tĩnh lặng, tiếp đó giọng của Tần Lạc truyền đến, “Cậu nghĩ sao, Nguyên Phi Ngư.”
Đương nhiên Nguyên Phi Ngư nhận ra giọng tức tối của Tần Lạc, mà cơn tức giận lại còn không hề nhỏ, bình thường khi nó vui vẻ thoải mái sẽ thì thầm gọi cô là Phi Ngư, nhưng đến khi tức giận sẽ lập tức chuyển sang gọi cả họ lẫn tên cô, mà giọng còn cực kỳ cay nghiệt.
“Muốn tạo điều kiện cho cậu và Hiểu Bách đi du lịch riêng, cậu thấy thế nào?”, Nguyên Phi Ngư cười khe khẽ vào ống nghe.
“Thật hả?”, Tần Lạc lúc đầu vui mừng hét toáng lên, sau đó lại lộ vẻ bi thương, “Thôi bỏ đi, cậu không đi chắc chắn Hiểu Bác