Disneyland 1972 Love the old s
Láng Giềng Hắc Ám

Láng Giềng Hắc Ám

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322572

Bình chọn: 9.00/10/257 lượt.

nổi tò mò nữa:

"Hoa Thành, thực ra anh sớm đã biết Chí Chí rồi, phải không?"

"Đúng." Hoa Thành mở mắt, nhìn phía trước, nhìn lại quá khứ, chậm rãi nói: "

Tối hôm đó cách đây 3 năm, tôi và bạn đang uống rượu nhận được tin mấy

thuộc hạ của anh ta bị một cô gái trừng trị, dù sao cũng rảnh rỗi vô vị, liền đến đồn cảnh sát xem tình hình. Chính chỗ đó, tôi thấy Chí Chí, cô ấy rất bình tĩnh thuật lại tình hình đánh nhau của cô ấy và mấy tên

kia, không hoảng loạn chút nào. Từ đồn cảnh sát đi ra, tôi lại thấy gã

đàn ông cô ấy liều mạng bảo vệ muốn chia tay cô ấy, cô ấy rất bình tĩnh

gật đầu đồng ý. Khi đó tôi nghĩ, người con gái này nhất định là động vật máu lạnh. Nhưng đã sai, sau khi đợi người yêu đi khỏi, cô ấy từ từ quỳ

xuống, khẽ gọi tên người yêu, bắt đầu khóc... khóc như một đứa trẻ.

Chính lúc đó, tôi mới biết, có lúc, cô ấy cũng sẽ mềm yếu. Sau này, cũng không biết thế nào, tôi điều tra tư liệu về cô ấy, biết mỗi năm cô ấy

đều tham gia thi đấu võ thuật, thế là mỗi lần đều đúng giờ ngồi bên ti

vi xem, nhìn nhất cử nhất động, nụ cười, tức giận của cô ấy. Tôi chưa

từng hỏi mình vì sao lại làm vậy, cho tới lần gặp cô ấy trong quán lẩu,

trong đầu đột nhiên có một giọng nói với tôi, người con gái đó chính là

người tôi luôn tìm kiếm. Có lẽ vì đợi quá lâu, tôi có phần vội vàng, ép

buộc cô ấy, tôi biết rõ, cô ấy .... rất ghét tôi như vậy."

"Vì sao không nói những lời này với Chí Chí?" Nghe thấy những lời thành khẩn này của Hoa Thành, tôi có phần cảm động.

Hoa Thành không trả lời, chỉ cười đau khổ.

"Vì sao không nói với em?" Lúc này, cửa đột nhiên mở ra, Chí Chí bước vào.

Không sai, tất cả đều là mưu kế của tôi, hai người này, tính cách cứng rắn

như vậy, chắc chắn không thể chơi trò tình cảm trước mặt nhau, vì vậy để Chí Chí ở ngoài nghe rõ lời thành tâm của Hoa Thành.

Chí Chí bước lên trước giường, ngồi cạnh Hoa Thành, hai người chỉ nhìn nhau không nói.

Khi tôi bắt đầu sốt ruột tới mức giậm chân thì Chí Chí mở miệng: "Anh như

thế thực sự đáng ghét....vì vậy chúng ta bắt đầu lại từ đầu nhé!"

Hoa Thành nhìn cô ấy, ánh mắt dịu dàng, anh giơ tay, vuốt gương mặt cô, gật đầu.

Cuối cùng cũng kết thúc rồi! Hơn nữa đa phần là công lao của tôi! Tôi đắc ý vô cùng, làm tư thế chiến thắng với Hôn Hiểu.

Hôn Hiểu đầu tiên gửi tôi nụ cười mỉa, sau đó anh vô tình liếc rèm cửa sổ,

trên mặt đột nhiên hiện ra sự nghiêm túc chưa từng có. Tiếp theo, anh

nhanh chóng chạy về phía tôi, như muốn chặn giúp tôi cái gì đó, nhưng

... không kịp nữa rồi.

Sau tiếng súng và tiếng thủy tinh vỡ, tôi cảm thấy một trận đau đớn.

Xung quanh gần như đều trở nên tĩnh lặng, thời gian không gian, toàn bộ đều dừng lại.

Trước khi chìm vào bóng đen, tôi thấy gương mặt của Hôn Hiểu, nhợt nhạt đến dọa người...... Trong phòng bệnh, tất cả mọi vật đều trắng bệch, tường, trần nhà, chăn đơn, còn có tôi nằm trên giường bệnh.

Chí Chí và Hoa Thành đứng bên giường, nhìn tôi, đều không hẹn mà cùng cúi đầu, tay bịt miệng, dáng vẻ rất khó chịu.

"Các người ... cười đủ chưa!" Cuối cùng tôi không nhịn được hét to.

Không sai, hai bọn họ nín cười tới mức khó chịu.

"Xin lỗi, Thảo Nhĩ, mình sai rồi." Chí Chí hai tay chắp vào nhau theo tư thế xin lỗi, nhưng khóe miệng bất giác lại ngoác tới tận thái dương.

"Còn anh nữa, Hoa Thành, nói cho cùng, tôi giúp anh đỡ đạn mà!" Sao mà người tốt không được báo đáp vậy trời!

"Vâng vâng vâng." Hoa Thành gật đầu: "Tôi nên cảm ơn ... cái mông của cô."

Lời vừa nói ra, cả hai bọn họ lại bắt đầu cười.

Tôi vừa xấu hổ vừa tức giận: "Tôi cũng không muốn vị trí đó bị trúng đạn có được không!" Căn cứ vào phân tích hiện trường, sự việc phát triển như

sau: Khi tôi và Hôn Hiểu vào phòng, đúng lúc kẻ thù của Hoa Thành trốn

ngoài cửa sổ, chuẩn bị bắn Hoa Thành, nhưng do tôi chắn giữa, khiến anh

ta không thể động thủ. Cuối cùng đợi tới khi Chí Chí bước vào, tôi hí

hửng đắc ý di chuyển vài bước về phía Hôn Hiểu, tạo ra khoảng trống, kẻ

thù vội vàng nhân cơ hội tốt lành này mà ra tay. Nhưng lúc đó, Hôn Hiểu

nhào lên phía tôi, tôi sững người, vô thức lùi lại, về vị trí cũ, khiến

cho mông hứng viên đạn đó.

Đáng ghét nhất là nghe nói tên sát

thủ khi bị bắt còn tức giận luôn mồm mắng: "Chỉ vì cái mông đó, tao đã

ngắm đến mức mỏi tay, không dễ dàng gì đợi cái mông di chuyển, vội vàng

nổ súng, nhưng cái mông đó không biết sao lại trở lại, đều trách cái

mông đó! Cái mông trời giết đó!"

Trời biết, người bị hại là tôi đã chẳng nói, anh ta còn khóc trời gọi đất cái nỗi gì, chả hiểu loại người gì nữa!

Chí Chí ngừng cười: "Nói thật, Thảo Nhĩ, còn may lần này cậu không bị thương nặng hơn."

"Mình thà bị thương nặng hơn, cũng không muốn bị thương ở chỗ này." Tôi giấu

mặt vào trong gối: "Toàn bộ đều bị bác sĩ nhìn thấy hết rồi, hơn nữa,

bác sĩ đó lại là một anh chàng đẹp trai! Sao mình xui xẻo vậy chứ!"

Vừa kêu rên xong, phát hiện xung quanh im lặng, trong lòng căng thẳng, lẽ nào ......

Quả nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai: "Đẹp trai thế nào?"

Hỏng rồi, Hôn Hiểu đến khi nào?