Snack's 1967
Láng Giềng Hắc Ám

Láng Giềng Hắc Ám

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322585

Bình chọn: 10.00/10/258 lượt.

nhiên vang

lên tiếng đấu súng trong phòng anh Hoa, chúng tôi vội vàng chạy vào xem

xét, kết quả vừa mở cửa đã thấy anh Hoa đỡ đạn cho Dương tiểu thư."

Nói tới đây, tên nhóc đừng lại, gắp miếng thịt bò trong nồi lẩu ra, đang

định cho vào miệng thì bị tôi dùng đũa cướp lấy: "Cậu nói, Hoa Thành bị

thương vì bảo vệ Chí Chí!"

"Không sai, khi đó Dương tiểu thư

đang bận cướp súng của tên phản bội, tên kia cuống lên sợ cô ấy phản

kích liền bắn cô ấy, anh Hoa lên phía trước chắn lại."

"Hóa ra là như vậy." Tôi gật gật đầu, lỏng đũa.

Tên nhóc vội vàng cho miếng thịt bò vào miệng, sợ chậm một bước lại bị tôi chặn lại, nhưng ăn vội quá nghẹn trắng mắt.

"Vậy theo cậu thấy, Hoa Thành đối với Chí Chí có tốt không?" Tôi tiếp tục hỏi.

Tên nhóc uống cốc rượu lớn, cuối cùng miếng thịt bò cũng trôi xuống: "Sao

có thể không tốt chứ? Bưng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan,

chúng tôi trên dưới đều nói, anh Hoa quả thật coi Dương tiểu thư như hòn ngọc quý trên tay."

Tôi lau mồ hôi lạnh trên trái: "Nhóc, hòn ngọc quý trên tay không phải dùng như vậy."

"Dù sao cũng không khác biệt mà." Tên nhóc chả để ý, tiếp tục nói: "Tuy anh Hoa bề ngoài thể hiện lạnh lùng nhưng những người quen anh ấy đều nhìn

ra anh thực sự rất quan tâm tới Dương tiểu thư."

"Nói vậy, Hoa Thành quả thật không phải vì tự ti mà rời bỏ Chí Chí." Tôi tổng kết.

"Đừng quên, là tự mẹ kế muốn rời đi, anh nghĩ, Hoa Thành chắc lo cô ấy và bản thân ở bên nhau sẽ có nguy hiểm nên mới đồng ý." Hôn Hiểu nhắc tôi.

"Vậy chúng ta nhanh về nói cho Chí Chí biết đi." Nói xong, tôi kéo Hôn Hiểu chạy.

"Đợi chút." Tên nhóc gọi chúng tôi lại: "Còn có một tin tức nhỏ cuối cùng."

"Cái gì?" Tôi sát lên phía trước.

"Nhưmg vì sao tôi phải nói cho cô chứ?" Tên nhóc nắm quyền kiểm soát, bắt đầu làm bộ làm tịch.

"Nếu cậu nói cho tôi biết, bữa cơm hôm nay tôi mời."

Tên nhóc nghĩ một chút, cảm thấy mãn nguyện, nháy mắt: "Ngày Dương tiểu thư đến biệt thự, tôi vô tình nghe thấy tâm phúc của anh Hoa là Trần Kỳ

lặng lẽ nói, cuối cùng tâm nguyện mấy năm của anh Hoa đã được như ý."

"Ý của cậu là mấy năm trước Hoa Thành đã quen Chí Chí ư?" Tôi nhíu mày: "Không thể nào."

"Sự tình cụ thể ra sao tôi cũng không rõ." Nói xong, tên nhóc xoa xoa tay,

cười hi hi cầu tôi: "Nhờ Dương tiểu thư nói vài câu tốt cho tôi trước

mặt anh Hoa, để tôi có thể được trọng dụng."

Tôi đánh giá cậu ta một lượt: "Một bữa lẩu đã có thể moi được bí mật của Hoa Thành, cậu có thể được trọng dụng ư?"

Nói xong, tôi cùng Hôn Hiểu rời đi.

Bước được vài bước, "phịch", đằng sau vang lên tiếng vật nặng rơi xuống đất.

Sau đó là tiếng hô kinh hãi của nhân viên phục vụ: "Tiên sinh, anh tỉnh lại đi! Đừng sùi bọt mép thế!" Sau khi trở về, tôi đem toàn bộ nội dung nói chuyện của tôi và tên nhóc

kể cho Chí Chí. Cô ấy lặng lẽ nghe, vẻ mặt bình tĩnh, chẳng gợn lên chút sóng. Cho tới vài phút sau khi tôi nói xong, vẫn duy trì biểu hiện đó.

"Vì sao vẫn không vui?" Tôi hỏi.

Cô lắc lắc đầu, khẽ cắn môi, vẫn không nói gì.

Tôi đột nhiên hiểu ra: "Cậu rời bỏ Hoa Thành còn có nguyên nhân khác, đúng

không?" Chí Chí cúi đầu, nhìn hai tay mình, nói khẽ: "Mình không chắc

chắn, rất không chắc chắn." Tôi im lặng lắng nghe.

"Tất cả đều

xảy ra đột ngột như vậy, chỉ là một ngày nào đó, bọn mình gặp nhau ở một nơi nào đó, sau đấy anh ấy thích mình, chỉ bằng một ánh mắt anh ấy đã

quyết định muốn mình, chỉ là một ánh mắt ... Thảo Nhĩ, cậu không cảm

thấy chuyện của bọn mình quá thiếu đi cảm giác an toàn ư?"

"Mức

độ bọn mình hiểu nhau thậm chí còn không bằng bạn bè bình thường. Mình

lớn lên ở đâu, cuộc sống mình trước đây từng xảy ra chuyện gì, anh ấy

chưa bao giờ hỏi, cũng không quan tâm. Hoặc có thể nói thế này, anh ấy

trước khi quyết định muốn mình, căn bản không biết mình là người thế

nào." Giọng Chí Chí dần dần thấp xuống: "Chỉ một ánh mắt, có thể duy trì bao lâu?" "Có lẽ, không chỉ là một ánh mắt?" Tôi nhớ tới lời tên nhóc.

"Hả?" Chí Chí nghi hoặc nhìn tôi.

"Tất cả giao cho mình." Mắt tôi sáng lên, vô cùng tin tưởng.

Một thanh niên trẻ tuổi nho nhã lễ phép đeo cà vạt dẫn tôi và Hôn Hiểu vào phòng Hoa Thành.

Anh ấy đang nằm dưỡng thương trên giường, phần vai được quấn lớp băng dầy,

còn nhuốm máu. Mặt gầy đi rất nhiều, xem ra có phần mệt mỏi. Thấy chúng

tôi, câu đầu tiên của anh ấy là: "Chí Chí vẫn ổn chứ?"

"Như anh, không ổn lắm." Tôi nói thật.

Nghe xong, Hoa Thành khẽ nhắm mắt, yết hầu giật giật: "Phiền hai người chăm sóc cô ấy."

"Vì sao tự anh không chăm sóc cô ấy, vì sao muốn cô ấy đi?" Hôn Hiểu hỏi.

"Cô ấy ở lại, không an toàn." Hoa Thành vẫn nhắm mắt như cũ.

"Nhưng anh ép Chí Chí đi, một mình ở đây đối mặt với nguy hiểm, anh cảm thấy

với tính cách của Chí Chí, cô ấy sẽ dễ chịu ư?" Tôi hỏi.

Đầu

tiên Hoa Thành trầm lặng, giống như ngủ vậy, gương mặt đường nét rõ ràng im lìm, một lúc lâu sau, cuối cùng thở dài: "Thực ra, cô ấy không kiên

cường như vẻ ngoài ... cô ấy sẽ khóc, cũng sẽ tổn thương.

"Rốt

cuộc anh nhìn thấy Chí Chí khóc khi nào?" Tôi không nén