
ợng thư đi ra ngoài cũng là một nhân vật đấy!
Mỗi lần bị thiếu phu nhân chèn ép sau trở về ngẫm nghĩ, trong lòng liền tức giận. Người nào cũng biết thiếu phu nhân này là một người hữu danh vô thực không phải sao? Các chủ tử ai làm chuyện như nàng? Không có ăn bớt của nàng thì nàng nên trở về ngoan ngoãn cám ơn trời đất đi, còn cùng hắn so đo từng khoản tiền? Nhưng hắn là người của lão gia đó! Hắn cũng không tin thiếu phu nhân hữu danh vô thực này dám đạp hắn. . .
Nhưng nhìn nhìn miếng gỗ thật dầy kia, trán hắn chảy xuống đầy mồ hôi. Tay thiếu phu nhân cũng không cần dùng nhiều lực, chỉ cần ở trên cánh tay hắn vuốt xuống một cái như vậy. . . Lão gia chẳng lẽ sẽ vì một nô tài đi tìm thiếu phu nhân hỏi tội? Hiện tại là lúc cần dùng thiếu phu nhân!
Chuyện như vậy, cư nhiên trôi chảy thuận lợi xử lý xong. Có mấy người cả gan cứng cổ cùng thiếu phu nhân sống chết chống đối, thiếu phu nhân nắm ly trà thật chặt, nhướng mày, "Điềm Bạch, chén trà này thật sự không tốt, nắm hơi chặt liền nứt, đổi chén cho ta."
Mấy người cả gan đều nghẹn lời, thiếu phu nhân chậm rãi nói, "Nghĩ đến các ngươi cũng không phải thật tâm muốn chuộc nữ nhi của mình, đại khái đối với Nhị gia vẫn có tình ý . Vậy thì tốt, liền giữ đi. Ta đây chăm sóc Nhị gia. . . xương cốt cũng đau đến phát sợ."
Những người chống đối này đều luống cuống. Nhị thiếu phu nhân có bản lãnh như vậy cũng chiếu cố không nổi Nhị gia điên khùng, mấy cô nương mềm mại nhà bọn họ còn không bị đánh cho thành đầu heo? Bị tàn tật còn có thể làm gì nữa! Vội vàng quỳ xuống dập đầu, đem tiền chuộc thân nộp ra vội vàng chạy đi!
Người đi nhà trống, một ly trà bị nứt, vẫn còn ở chậm rãi nhỏ nước trà. Góc bàn bị bẻ một miếng, đặt ở một bên. Thiếu phu nhân ngồi nghiêm chỉnh, vẫn chậm rãi thưởng thức chén trà Điềm Bạch vừa đổi.
Một phòng đều tĩnh.
Chờ thiếu phu nhân thật vất vả mới đem trà thưởng thức xong, liếc nhìn mấy quản sự đang run rẩy, chỉ hừ lạnh một tiếng, một chữ cũng không nói, dẫn Điềm Bạch cùng đám tỷ muội kia nghênh ngang rời đi.
Ngày thứ hai, thiếu phu nhân đến chính phòng xử lý công việc, phu nhân quản gia một người cũng không thiếu, quản gia người người không quên, ngay cả Lý Đại tổng quản cũng theo hầu ở bên.
Cái uy này, thật sự lập quá mạnh. Hình tượng thiếu phu nhân ở trong mắt Điềm Bạch cùng đám tiểu tỷ muội của nàng thật sự rất cao lớn, quả thật là đội trời đạp đất rồi !
"Chiêu của ta, các ngươi không học được, càng không thể học." Cố Lâm nhàn nhạt nói.
Điềm Bạch rất cơ trí, "Nô tỳ hiểu được, thiếu phu nhân chơi trò chơi giả mặt đen, chúng nô tỳ thì phải giả mặt trắng, có thể dịu dàng bao nhiêu thì phải dịu dàng bấy nhiêu!"
Cố Lâm cười cười, gật đầu một cái. Mắt lạnh nhìn mấy tiểu cô nương này, Điềm Bạch quả nhiên là một tướng soái tài giỏi. Hơi chỉ điểm một chút liền hiểu được, học rất nhanh. Là một người dẫn đầu, rất hữu ích.
"Nhưng thiếu phu nhân. . ." Điềm Bạch có chút nghi ngờ, "Ngài làm nghiêm như vậy . . . Cái này, phụ thân ta nói mọi việc phải biết căng chùng vừa phải, nếu cứ luôn nghiêm khắc như vậy. . ."
Phụ thân Điềm Bạch là một xa phu, lại còn đọc qua một ít. Nếu đã muốn thu làm đại soái tâm phúc, Cố Lâm cũng không quanh co lòng vòng, "Phu nhân tương lai trên tay nắm quyền, gia hay là nên phu nhân làm. Ta hiện tại nghiêm, tương lai đến phu nhân có vẻ khoan dung. Như vậy mới khiến mẹ chồng thích, hiểu không?"
Điềm Bạch cau mày suy nghĩ một chút, bừng tỉnh hiểu ra. Như vậy lòng người cũng sẽ không ở chỗ thiếu phu nhân, nhất định đảo hướng đến chỗ phu nhân khoan dung. Nàng bội phục nhìn thiếu phu nhân, vốn là nàng muốn lên cấp vào phòng phục vụ, tiền hàng tháng nhiều, cũng khiến cho cha mẹ thêm thể diện. Nhưng bây giờ nàng nghĩ đến càng thêm lợi chính là đi theo thiếu phu nhân hảo hảo học tập, tương lai có thể làm phu nhân quản sự cũng không chừng.
"Đem mấy tiểu tỷ muội dạy cho tốt, không kiêu ngạo không nóng nảy, ta sẽ không khiến các ngươi thiệt thòi." Cố Lâm nhàn nhạt, "Chớ học mấy đại nha hoàn ở các phòng khác, ta muốn chính là người để làm việc, nếu là nửa tiểu thư thì nên sớm về nhà chuẩn bị đồ cưới thôi."
Điềm Bạch liên tục vâng dạ, lại dâng lên một ly trà, thiếu phu nhân nói chuyện cả buổi sáng, hẳn rất khát.
Trà mới nhập miệng, một ma ma vội vàng hấp tấp chạy vào dập đầu, "Thiếu, thiếu phu nhân. . . Nhị gia, Nhị gia mất tích!"
Cố Lâm sặc một ngụm trà, ho đến đỏ cả mặt, thật vất vả mới thở được, lạnh lùng nói, "Phòng có đầy người, tại sao có thể để cho Nhị gia cho mất tích? !"
Đang loạn , Nhị gia đã bị gã sai vặt thân cận vác trở lại, mọi người mặt ủ mày ê. Không biết thiếu phu nhân có thể đem bọn họ từng người đá một cái ra cửa viện hay không.. .
Cố Lâm nhìn chằm chằm Nhị gia, Nhị gia tránh né ánh mắt bén nhọn của nàng, mặt nhăm nhó mồ hôi đầm đìa, ướt hết cả y phục.
Không có ai dám cùng Cố Lâm phản đối cùng kháng nghị, Cố Lâm ra lệnh ba gã sai vặt cận thân kia lập công chuộc tội, đem Nhị gia thoát sạch, hầu hạ hắn tắm nước nóng thật tốt.
Còn nàng vẫn mặt lạnh ngồi ở một bên uống trà nén giận, để Nhị gia hảo hảo hưởng thụ