XtGem Forum catalog
Lạc Mất Tình Yêu: Những Linh Hồn Tội Lỗi

Lạc Mất Tình Yêu: Những Linh Hồn Tội Lỗi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322262

Bình chọn: 9.5.00/10/226 lượt.

ổi giận.

Trương Duật Hiên dưới mấy chục con mắt của mọi người, thản nhiên nghe điện thoại. Anh vừa bắt máy thì đã nghe thấy tiếng khóc của cô, khiến anh rất lo lắng, cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Anh không kìm được lo lắng, lông mày chau lại, vội vã hỏi: “Em làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra vậy?”

“…………..”

“Hạ Vũ? Hạ Vũ làm sao? Em đừng khóc! Bình tĩnh lại, nói từ từ cho anh biết.”

“…………”

“Được, bây giờ em cứ bình tĩnh, anh sẽ đến ngay!”

Trương Duật Hiên vừa nói, vừa lao ngay ra cửa. Anh cảm thấy rất lo cho cô, cô bình thường thì cứng rắn nhưng nhiều lúc cũng rất yếu đuối. Anh hận lúc này mình không có ở bên cạnh an ủi cô.

Trương Duật Hiên cứ thế biến mất trước ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người. Tổng giám đốc của bọn họ vậy mà cũng có lúc lộ ra thần sắc lo lắng nha. Còn cô gái nói chuyện với anh là ai? Hạ Vũ mà cô ấy nhắc đến là ai? Mọi người trong lòng đều không kìm được thắc mắc, đổ dồn ánh mắt vào cô thư ký vẫn đang trong trạng thái thất thần tù nãy đến giờ. Thấy ánh mắt của mọi người, Thư Kỳ chỉ có thể lắc đầu tỏ vẻ không biết. Có trời mới biết, cô muốn biết cô ta là ai như thế nào, cô sắp bị ghen tỵ làm cho uất ức đến ngạt thở rồi.

Khi Trương Duật Hiên đến bệnh viện thì Hạ Vũ đã được đưa đến phòng hồi sức cấp cứu. Từ xa anh đã nhìn thấy bộ dạng bơ phờ của Tạ Chiêu Ly. Cô đang ngồi dựa đầu vào thành giường ngủ thiếp đi. Trương Duật Hiên yêu thương vuốt tóc cô, lẩm bẩm: “Đồ ngốc! Sao em lại vì chuyện của người khác mà biến mình thành như thế này chứ!” Em không biết anh sẽ đau lòng sao.

Trương Duật Hiên vòng tay qua người Tạ Chiêu Ly, bế cô đặt lên giường trống bên cạnh, lựa chọn tư thế ngủ thoải mái cho cô, đắp chăn cẩn thận cho cô. Trương Duật Hiên cứ yên lặng ngắm Tạ Chiêu Ly ngủ như vậy cho đến khi nghe tiếng ho nhẹ mới hồi phục lại tinh thần. Anh quay lại nhìn cô gái yếu ớt, cả khuôn mặt không huyết sắc đang nằm trên giường bệnh kia, tiến lại lấy cho cô một cốc nước.

Hạ Vũ thấy Trương Duật Hiên quay lại nhìn mình thì yếu ớt mỉm cười nhìn anh nói: “Anh hai! Anh đến rồi sao?” Thực ra khi anh đến không lâu cô đã tỉnh lại. Thấy anh đang mải nhìn Tạ Chiêu Ly cô không muốn làm phiền anh, nhưng chợt cảm thấy cổ hỏng khát khô đến bỏng cháy, không kìm được phải ho khan, bất đắc dĩ phải quấy rầy anh.

Trương Duật Hiên khẽ “Ừ” một tiếng, tiến lại đưa ly nước cho cô. Hạ Vũ mỉm cười đón lấy. Cô uống một hơi cạn sạch, sau đó mới trả cốc không cho anh. Nhìn anh nhàn nhã ngồi xuống ghế bên cạnh, cô mỉm cười nói: “Xin lỗi, lại khiến anh phải lo lắng. Thành thật xin lỗi”

“Không có gì! Người lo lắng cho em nhất cũng đâu phải là anh” Vừa nói, anh vừa nhìn cô gái đang ngủ ngon ở phía giường đối diện, thỉnh thoảng không biết mơ thấy cái gì, lại lẩm bẩm một mình, xoay người tìm tư thế thoải mái, ngủ tiếp.

Hạ Vũ nhìn Tạ Chiêu Ly đang ngủ ở giường đối diện mỉm cười, mang theo tia cảm kích nói:

“Đúng vậy, chắc là cô ấy bị bộ dạng của em dọa sợ rồi” Lần này phải cảm ơn cô ấy. Nếu không có cô ấy chắc giờ cô không còn sống nữa. Nhìn Trương Duật Hiên đang thất thần ngắm Tạ Chiêu Ly, cô chợt nhớ ra một việc, quay lại nhìn anh, thốt lên: “À quên, em vừa nãy đã nói cho cô ấy biết anh yêu cô ấy. Nhưng hình như cô ấy không biết thì phải. Anh hai! Anh như vậy là không được rồi. Năng suất của anh thật kém. Yêu cô ấy sao lại không nói ra chứ. Anh mà đợi cô ấy tự nhận ra, em dám chắc……” Cô vuốt vuốt cằm tái nhợt của mình, giả bộ suy nghĩ, ánh mắt thâm thúy giễu cợt nhìn anh, nói: “Chắc với trí thông minh của cô ấy theo như em quan sát được, thì lúc đó anh cũng trở thành ông cụ rồi” Cứ nghĩ cái cảnh đó thôi cô lại không kìm được mà phá lên cười. Hãy tưởng tượng xem, khi Trương Duật Hiên già rồi, Tạ Chiêu Ly đi cùng cháu nội nhìn thấy một ông cụ đầu tóc bạc phơ, da nhăn nheo, tay trống gậy, giật mình thốt lên: “Ông là Duật Hiên à? Nghe nói hồi xưa ông yêu tôi lắm hả? Xin lỗi hồi trước không biết. Nào các cháu lại đâu chào ông Duật Hiên đi. Hồi bà còn trẻ ông ấy thích bà lắm đấy!” ha….ha…..ha………. Hạ Vũ cười đến đau cả tim.

Trương Duật Hiên nhìn Hạ Vũ đang cười đến phát cuồng trên giường bệnh, nhìn cô ngoài vẻ ngoài xanh xao, yếu ớt thì chỗ nào thấy bệnh chứ hả. Anh yêu thương gõ nhẹ vào đầu cô. Hạ Vũ luôn như vậy, luôn luôn lạc quan tươi cười cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa. Số lần anh bắt gặp cô khóc có thể nói đếm trên đầu ngón tay. Anh nhớ lần đầu tiên là khi cha cô mất. Lần nổi loạn nhất là khi anh từ chối tình cảm của cô. Anh nhớ lần đó cô đã bỏ nhà đi. Mọi người trong gia đình đã đi tìm kiếm khắp nơi nhưng không có tin tức. Đến khi cô chủ động đến tìm anh, cũng là lần cuối cùng anh nhìn thấy nước mắt của cô. Hạ Vũ khi đó bộ dáng rất chật vật, cả người ướt đẫm, cô dầm mưa đến tìm anh. Tuy khi đó trời mưa rất lớn nhưng anh vẫn nhận thấy những giọt nước mặt trên khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của cô. Cô bám lấy áo anh, chật vật cầu xin anh

“Hạ Vũ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, em đã ở đâu?”

“Duật Hiên! Anh hai! Anh hãy lấy em đi. Hãy kết hôn với em đi!”

“Em có biết mình đang nói gì không?”

“Em biết! Anh hai, em