
phòng kia. Cho nên, lúc hắn đi vào nàng liền biết
được, lén lút khiến bản thân kinh ngạc đi theo sát, vẫn đứng dưới cửa sổ nhìn
trộm.
Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng đến gần giường, cởi mũ trên đầu đặt
lên bàn, sau đó vén lên tấm màn đầu giường, nửa ngồi bên giường, dán sát mặt
mình vào mặt nàng. Nàng hơi động đậy, hắn không kiềm chế được khẽ hôn lên mí mắt
nàng, chóp mũi và đôi môi nàng. Cho đến khi trong cơn ngủ mơ nàng xoay người ra
bên ngoài, từ trong chăn thăm dò vươn tay bắt lấy cổ áo lông chồn của hắn. Hắn
không tiếng động cười lên, hôn mu bàn tay và đầu ngón tay nàng, nhẹ nhàng tách
các ngón tay của nàng ra, sau đó đứng lên, nắm tay nàng ngồi bên mép giường. Ước
chừng một khắc đồng hồ, hắn mới đắp lại chăn cho nàng, buông rèm xuống, cầm mũ,
rón rén ra khỏi phòng.
Sau đó, Lý thị bắt đầu hoài nghi, trượng phu của nàng điên rồi
sao? Hay là nàng điên rồi? Ít nhất là cũng có ai đó sắp điên rồi. Nhưng nàng
chưa từng nghi ngờ nữ nhân kia sẽ vào phủ, đến bên cạnh nàng, như không có việc
gì lấy đi tất cả quan tâm của trượng phu nàng. Tim của hắn đi đâu rồi, mặc kệ
là có đi đến chỗ cô ấy hay không, vĩnh viễn sẽ không trở lại nữa...Nàng nghĩ
nàng sẽ thích ứng, Hoằng Quân rất đáng yêu, Hoằng Thời cũng mỗi ngày một lớn
lên...
Vẫn chưa gặp được cô ấy, từ tháng giêng đến mùa xuân, mùa
xuân đến mùa hạ, nghe nói đi về phương nam thăm người thân rồi. Gia rất không
vui, ít nhất thì lúc nhìn nàng đã bị nàng nhận định là rầu rĩ không vui.
Một buổi chiều đầu thu, nàng nhìn hắn chậm rãi đi dạo vào viện
kia, nàng gọi hắn, hắn không trả lời, nàng có hơi lo lắng đi qua. Chỉ thấy hắn
đi vào thư phòng, ngồi xuống trước bàn, ôm hai nửa đồ chặn giấy xấu xí, mệt mỏi
thở ra một hơi, nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế ngủ thiếp đi.
Vài ngày sau, nàng lại nghe được một tin khiến nàng vô cùng
kinh ngạc, vạn tuế gia chỉ hôn cho Tứ gia, đối tượng là cô nương kia. Nàng nên
cười sao? Có lẽ. Nhưng nàng cũng không cho rằng có gì vui vẻ, cuộc sống của
nàng vẫn như cũ.
Hoàng đế đi tuần ở phương Bắc, trải qua dụ dỗ, hú còi và
đóng quân, vừa đi vừa săn, hơn mười ngày sau đã đến suối nước nóng. Sơn trang
nghỉ mát đang được thi công, hoàng đế ra chỉ dụ thị sát, dừng chân ở "Thủy
Phương Nham Tú" đã được hoàn thành. (1)
Thập Tam từ tháng
tư tới nay, trong lòng vẫn luôn
phiền muộn, nhưng từ nhỏ tính cách hắn vẫn hòa đồng tao
nhã, trước mặt người khác cũng không để lộ cảm xúc gì. Quay đầu nhìn Thập Tứ lặng lẽ đi phía sau, chỉ thấy hắn mỉm cười, giống như được gió hồ thổi vào hết
sức mát mẻ say sưa. Thập Tam không khỏi buồn bực, hắn ở
đâu ra tâm tình tốt như vậy?
Từ khi rời khỏi kinh, cảm thấy biểu hiện của Thập Tức
khác hẳn với thường ngày, thấy ai cũng mặt mày tươi tắn, cả tính nóng nảy dường như cũng đã bỏ rồi. Thập Ngũ đệ còn từng trộm hỏi hắn: "Thập Tam ca, Thập Tứ ca có chuyện gì vui sao?"
Ban nãy, phụ hoàn
nhìn rạp hát đã hoàn thành và đang thi công, tâm tnh rất
tốt, để các huynh đệ mỗi
người viết mấy tấm chữ. Đây cũng là kiểm tra tài văn chương và thư pháp, từ thái tử, đại a ca trở xuống
đều không khỏi khổ cực suy nghĩ, chỉ có Thập Tứ vẫn nhúng mực múa bút, không đến thời gian uống
cạn một chung trà đã viết
xong và nộp lên. Chữ của Thập Tứ, trong các huynh đệ cũng xem như là thượng thừa, thường được phụ hoàng khen ngợi.
Phụ hoàng lúc này cũng gọi hắn đơn độc ra ngoài, nhìn
thứ hắn viết, lại lộ ra chút kinh ngạc, sau đó lại gọi nội thị treo hai tấm chữ
lên. Thập Tam vừa nhìn thấy, lại là hai câu trong “Hồi ức Giang Nam” của Bạch
Cư Dị, cũng không sợ phụ hoàng quở trách hắn lười biếng, nhưng thời gian qua hắn
vẫn luôn hồ nháo thành quen, đối với việc hắn làm chuyện khác người ngoài dự
tính thì phụ hoàng cũng không thật sự tức giận.
"Giang Nam
đẹp, phong cảnh vốn thật quen. Nắng lên hoa sóng hồng tợ lửa, xuân về sông nước
lặng xanh trong. Chẳng nhớ Giang Nam sao?
Nhớ về Giang Nam,
nhớ nhất Hàng Châu. Sơn tự giữa tháng tìm hoa quế, Quận Đình trên gối nhìn triều
đầu. Khi nào lại đến thăm?"
Thập Thất đệ bên cạnh ghé lại, nói khẽ: "Sao Thập Tứ ca
lại không viết đánh đánh giết giết nữa rồi?" Thập Tam cũng biết lòng hắn
có xúc cảm, nhưng cũng ngờ tới trong lòng Thập Tứ còn đang nghĩ về một thứ
khác, "Nhớ Giang Nam,
sau đó là Nhớ Ngô cung. Rượu Ngô một ly xuân lá trúc. Ngô oa song vũ túy phù
dung. Khi nào lại tương phùng?"
Phụ hoàng cười hỏi Thập Tứ: "Sao ngươi lại viết cái
này?"
Thập Tứ lập tức đứng lên, đi đến chính giữa điện trả lời:
"Hồi phụ hoàng, là nhi tử nhìn thấy phong cảnh ở châu Như Ý, nhớ tới năm ấy
theo phụ hoàng đi tuần ở phương nam nên có cảm xúc."<>
Hắn nói rất thành khẩn, phụ hoàng lại lắc đầu, gảy tờ giấy
cười nói: "Tạm thời không phạt ngươi dùng lời của cổ nhân để ứng phó, chỉ
nhìn một cách đơn thuần lại có chút phong lưu ý vị, so với giương cung bạt kiếm
trước đây đã có tiến bộ."
Thập Tứ được khích lệ, vui rạo rực tạ ơn lui về chỗ ngồi.
"Thập Tam Ca, chúng ta đi dạo trên đê này một chút
đi."
Cái tên một đường chỉ nhìn hồ nước và cây liễu này đã hoàn hồn
chưa vậy?