Insane
Là Yêu Hay Hận

Là Yêu Hay Hận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324043

Bình chọn: 9.00/10/404 lượt.

ô như một bức tượng đá đúng trước mặt hắn, miệng khẽ nhếch, đôi vai khe khẽ run, tóc hơi rối bên gò má cô, càng khiến khuôn mặt trở nên trắng nhợt. Cả người trông như chỉ còn một chút sức lực cuối cùng, lúc nào cũng có thể tan biến, từ nay không thể bên nhau.

Trái tim hắn thắt lại. Những lời nói làm tổn thương đó mới buột khỏi miệng thì hắn đã hối hận muốn chết, thấy cô như vậy thì hắn hoảng lên gọi: "Hàng Cảnh..." Giơ tay đỡ vai cô, nhưng không ngờ cô lùi lại một bước. Hắn kinh ngạc, cô đứng mỏng manh như làn khói trước mặt, mi mắt khẽ chớp, hai giọt nước mắt lăn dài trên má.

Cả người hắn tức thì cứng đờ. Cô xoay người chạy ra khỏi cửa. hắn nghe thấy bước chân cô càng ngày càng xa. Hắn như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, không màng gì nữa ngoài việc đuổi theo, bước chân hắn hấp tấp không chút ổn định.

Ở dưới đã rất loạn. Người hầu cũng không biết là có chuyện gì. Dì bảy đã đưa Thư Nghi và mấy cô đến, thấy Lâm Hàng Cảnh khóc lóc chạy xuống lầu thì vội ngăn lại. Không ngờ Lâm Hàng Cảnh không nói không rằng mà chỉ đẩy ra, rồi chạy về phía cửa. Trên lầu vang tiếng bước chân, hắn đã đuổi tới, thấy cô chạy qua phòng khách, đến cửa, đẩy cửa, thấy gió lạnh bênh ngoài mang theo những bông tuyết phả vào, làm tóc cô bay lên...

Hắn như mất hết cả lý trí, gào to: "Hàng Cảnh..."

Cô nghe thấy tiếng hắn thì chợt dừng lại, vung tay ném một thứ vào, chính là nhẫn kết hôn.

Nhẫn nằm trên tấm thảm đỏ rực, không vang một tiếng.

Cô đã quyết ra đi, gió lạnh thổi tuyết vào. Những bông tuyết rơi lên thảm đỏ, nháy mắt đã biến thành nước, hệt như nước mắt...

Hết chương 38.

Mới đó đã cuối tháng hai, thời tiết đẹp đến ngạc nhiên. Mặt trời ấm áp hơn, tuyết trong thành Bắc Tân đều tan hết. Vô số giọt nước đọng dưới mái nhà, giọt nào cũng trong suốt, óng ánh. Vì đang nghỉ đông nên giáo viên trong trường đã về nhà cả, còn Lâm Hàng Cảnh vẫn ở trong khu nhà nhỏ của nữ tu viện. Ở đây chỉ có một đôi vợ chồng già trông coi. Xung quanh yên tĩnh, thời tiết vẫn lạnh nên cô không cẩn thận bị trúng gió. Cô cứ tưởng uống thuốc vài lần là khỏi, nhưng bệnh ngày càng nặng hơn, tuy nhiên cô vẫn cố dạy mấy đứa trẻ viết chữ mỗi ngày, cứ như vậy rồi dần dần cô bắt đầu ho liên hồi.

Ánh mặt trời ban trưa chiếu nghiêng nghiêng qua cửa sổ, chiếu tới chiếc lò sưởi nhỏ đặt ở giữa phòng, bên trong là than cháy hồng. Trên nắp có đặt mấy miếng vỏ cam khiến căn phòng có mùi hương ấm áp.

Lâm Hàng Cảnh gắng gượng ngồi bên bàn, chịu đựng cơn đau đầu để dạy bọn trẻ viết chữ. Một đứa bé đang nhoài người ra bàn cầm bút lông viết chữ thoáng ngẩng lên nói: "Lâm tỷ tỷ, tay em lạnh."

Cô khẽ cười, biết thừa là cậu làm biếng. Cô ho vài tiếng rồi mới nói nho nhỏ: "Vậy em qua đây, cô ủ tay cho." Cô vừa nói xong thì ba bốn đứa còn lại cũng nhao nhao bảo tay bị lạnh. Cô thấy đã đến trưa, biết rằng chúng viết cũng mệt rồi nên không ép, cười nói: "Vậy không viết nữa, mai lại viết tiếp."

Một đứa bé nhào tới: "Cô giáo dẫn chúng em ra vườn chơi đi." Đứa nhỏ sờ tay Lâm Hàng Cảnh, sau đó rụt ngay tay lại: "Tay cô giáo nóng quá, còn nóng hơn cả lò sưởi nữa."

Đúng lúc này, bà lão mang cơm trưa vào, bà nói: "Cô giáo Lâm, ăn cơm thôi." Bà đặt một đĩa đồ ăn chay và bát cơm lên bàn, vừa nhìn sang Lâm Hàng Cảnh thì bật thốt lên kinh ngạc: "Cô giáo, cô lại ốm nặng hơn rồi, cô xem mặt cô..."

Lâm Hàng Cảnh sờ sờ mặt mình, tay liền cảm thấy nóng hôi hổi, khung cảnh trước mắt cứ bay bổng. Cô cố gắng chịu đựng, đáp lời: "Cháu không sao, nằm một lát là khỏe." Bà lão nhìn cô, lại nói: "Mấy hôm nay có một người tự xưng là người của dì bảy cô giáo đến mấy lần, tôi đều bảo cô không có nhà, bảo về rồi."

Lâm Hàng Cảnh trầm mặc một lát rồi ngẩng đầu lên đáp: "Cảm ơn thím, mấy ngày nữa cháu sẽ chuyển qua khu nhà giáo viên ở, bọn họ đỡ tìm đến. Đợi lấy được vé thuyền thì cháu sẽ đi ngay."

Bà lão thấy cô nói chuyện mà mất khá nhiều sức thì bèn khuyên: "Cô giáo nên đi khám bệnh đi, trời lạnh thế này mà có bệnh trong người thì không xong đâu."

Cô gật gật đầu, xoay mặt nhìn đồ ăn trên bàn, quả thật là nuốt không trôi, thế là cô gượng đứng dậy, nói với đám trẻ: "Các em muốn ra ngoài chơi đúng không? Cô dẫn mấy đứa ra vườn." Bọn nhỏ vỗ vay vui mừng, vây quanh cô đi ra ngoài vườn chơi một lúc, sau đó cha mẹ chúng đến đón về. Bà lão trông cô có vẻ mệt mỏi liền nói: "Ở đây cũng không còn việc gì nữa, cô giáo mau về phòng nghỉ ngơi đi."

Cô gật đầu, bất giác ngẩng đầu lên, sắc mặt cô khẽ thay đổi. Không ngờ Tiêu Bắc Thần dẫn theo mấy người lính đang đứng ở cổng. Hắn bỏ mũ xuống đưa cho Quách Thiệu Luân, ánh mắt sáng quắc quét tới. Cô vội vã về phòng, vừa mới mở cửa thì hắn đã đuổi đến kịp. Cô nhanh chóng đóng cửa lại, hắn liền giơ tay chặn luôn cả cánh cửa. Nhắm mắt lại, cô xoay người đi đến bên bàn đang bày đủ bút mực, giấy trắng. Hắn đi vào, thấy cô đang thu dọn thì chỉ cười nhẹ: "Mấy ngày nay bị một đống việc quấn lấy nên không tới thăm em được, em đang trách tôi à?"

Động tác tay cô ngừng lại, ngẩng đầu lên nhìn hắn nói: "Tiêu Bắc Thần, tôi biết anh đang lảng tránh, anh đã quen vờ vịt lắm rồi, đến cùng