
àng nghe
nhé.”Không nghĩ làm cho không khí tiếp tục trầm trọng thêm,nàng cao
giọng mở miệng,“Ngày xưa a,có một người nghèo trong lúc vô tình cứu một
vị thần tiên,thần tiên muốn báo đáp hắn,liền đem hắn đến bờ biển,cho hắn vài cái gói to,muốn hắn mang ít đá trở về.”
Thấy hắn bị lời kể của mình hấp dẫn,nàng vui vẻ tiếp tục kể:“Người
nghèo kia thật buồn bực,không hiểu thần tiên vì sao muốn hắn nhặt tảng
đá,mà ý tứ của thần tiên hắn lại không muốn làm trái,liền tính nhặt
tượng trưng non nửa túi đá cho xong việc.”
“Hắn một bên nhặt,một bên dưới đáy lòng nghĩ,tảng đá nặng như
vậy,nhặt nhiều hơn,về nhà lưng khẳng định là mệt chết,cho nên hắn đem
mấy cái gói to khác đều ném,chỉ để lại một cái nhỏ nhất,nhặt đến non nửa gói,liền bái biệt thần tiên đi về nhà.Sau khi về nhà,người nghèo mở cái gói to ra,đã xảy ra một sự kiện làm hắn vừa vui mừng lại vừa hối
hận.”Nói tới đây,nàng nghịch ngợm hướng hắn chớp mi mở to mắt,“Vương
gia,chàng đoán xem,đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Cảnh Trình Ngự nghe đến nhập thần,chân cũng được xoa bóp đến thật
thoải mái,nghe nàng đột nhiên hỏi như vậy,thật sự không nghĩ động
não,liền ngồi chờ đợi nàng.
Thấy hắn không nghĩ giải đố,nàng cũng không thừa nước đục thả
câu,cười đáp:“Gói đựng tảng đá kia,sau khi về nhà đều biến thành
vàng.Người nghèo cao hứng là chính mình về sau rốt cục không cần tiếp
tục cuộc sống khốn cùng nữa,mà lại hối hận lúc trước vì sao không đem
mấy cái gói to mỗi cái đều nhặt thật nhiều tảng đá to về nhà.”
Nàng cười tươi sáng nói:“Lúc trước nghe mẹ kể chuyện này,thần thiếp
còn tưởng tượng,nếu là thần thiếp,không quan tâm đá tảng là vàng,chỉ cần là thần tiên cho,thần thiếp cho dù là mệt chết,cũng sẽ đem mấy cái gói
to đó nhặt đầy.Đến lúc đó nếu mấy cái gói to đựng đá tảng đều biến thành vàng,ta đây sẽ có nhiều tiền a!”
Cảnh Trình Ngự bị tâm hồn tham tiền của nàng làm nở nụ cười,suy nghĩ cẩn thận,thật là có vài phần đạo lý.
“Cho nên,đừng nhìn mặt ngoài có chút này nọ không đáng giá tiền,liền
coi thành rác giống nhau quăng lung tung a,có thể nói không chừng rác
đó,ở thời điểm quan trọng sẽ đều biến thành hoàng kim bạc trắng nha.”
Rác biến hoàng kim…..
Rác biến hoàng kim?
Thật sự là một chữ làm người trong mộng bừng tỉnh.
Hắn linh cơ vừa động,giống như cảnh tỉnh,bỗng nhiên đứng lên,một phen bắt lấy hai vai nàng,“Bổn vương nghĩ tới một cái chủ ý phi thường tuyệt diệu,Ninh Nhi,lần này thật sự là cám ơn nàng.”Nói xong,hắn lập tức liền xông ra ngoài,làm Quan Ninh Nhi đờ ra thực không hiểu ra sao,không rõ
có chuyện gì.
Vương gia hắn rốt cuộc muốn làm cái gì? Nàng có giúp hắn cái gì sao?
Từ sau ngày Cảnh Trình Ngự nghe một câu của Quan Ninh Nhi,cao hứng
phấn chấn nói hắn nghĩ đến một cái chủ ý tuyệt diệu,gần nhất mấy ngày
này,hắn cơ hồ đều ra ngoài từ sớm đến muộn mới về,cả ngày không thấy
bóng người.
Mà mất tích được một thời gian Mạc Thượng Ly,ngày hôm qua rốt cục về tới vương phủ,cười hì hì từ tây sương đến trong phòng.
Vừa vào phòng,lão còn đặc biệt chỉ đích danh muốn đồ đệ con dâu làm
vài món nhắm rượu đưa đến trong phòng cho lão,Quan Ninh Nhi tự nhiên
không dám chậm trễ,tự mình xuống bếp,làm hơn mười món đồ ăn muốn làm lão tử gia vui lòng.
Mạc Thượng Ly là người tính tình kỳ quái,lão kết giao bằng hữu phải
xem duyên phận,nếu lão thấy chướng mắt,vô luận đối phương như thế nào
khiêm tốn lấy lòng đều không chiếm được của lão nửa điểm ưu ái,nhưng cá
nhân nào phù hợp với khẩu vị của lão,lão liền như thế nào cũng thấy
thích.
Quan Ninh Nhi vừa khéo chính là hợp khẩu vị của lão,này cùng nàng có
phải hay không đồ đệ con dâu tuyệt đối không quan hệ,lão vẫn sẽ thích
nàng,thuần túy chính là xem nàng thuận mắt.
“Đi nhiều ngày như vậy,ăn ở nhiều như vậy địa phương,vẫn là nấm nhồi
thịt của Ninh Nhi làm hợp khẩu vị lão nhân ta nhất.”Lão bị trù nghệ của
Quan Ninh Nhi mua chuộc,vừa ăn ăn uống uống,còn không quên khoa trương
khen ngợi nàng hai câu.
Tri kỷ Quan Ninh Nhi rót một ly lê hoa râm (ta nghĩ là tên rượu!:D) tốt nhất đưa qua cho lão,ôn nhu cười nói:“Tay nghề của con sao có thể
so sánh với đầu bếp trong phủ,bất quá nếu sư phụ thích,về sau mỗi ngày
con đều làm cho ngài ăn.”
“Ai! Quả nhiên vẫn là cái đứa trẻ nhu thuận đáng yêu,thực làm người
ta vui vẻ,đâu như cái đồ đệ mặt thối kia của ta,lúc hắn sáu tuổi theo ta lên núi,hắn cũng không nói qua một câu lấy lòng lão nhân ta.”
“Nhưng là con nghe Nhạc tổng quản nói,bộ dáng trước đây của Vương gia mới thực đáng yêu.”
“Bộ dáng đáng yêu có ích lợi gì? Tiểu tử kia ỷ vào cha hắn là hoàng
đế,trước kia mới thực kiêu ngạo nha….” Bắt đầu quở trách đồ đệ nhà
mình,Mạc Thượng Ly nhất thời tinh thần tỉnh táo,cơ hồ đem những chuyện
phát sinh trước đây của đồ đệ,mỗi sự kiện đều lần lượt kể ra.
Làm Quan Ninh Nhi biết được khi Cảnh Trình Ngự bảy,tám tuổi,cư nhiên
bởi vì đồng môn sư huynh đoạt thứ gì đó hắn cực yêu thích mà tức giận
đến khóc lớn,rốt cục nhịn không được mà ha ha cười lớn.Bởi vì,nàng thật
sự không có biện pháp đem “Quỷ thích khóc” danh hiệu như vậy đặt trên
người hắn.
“Bất qu