
i lạnh thấu xương của nó nên không dám tới gần. Cảm giác say sưa làm tan
đi những lãnh đạm thường này của nàng, làm nàng dần dần buông lơi tính cách
nghiêm nghị, hơi có chút phóng túng. Lưu Triệt nhìn đến say mê, thầm nghĩ rằng
nếu thế này thì thi thoảng say rượu một chút cũng không có gì xấu.
Điện Trường Môn êm đềm ấm áp, bài trí xa hoa hơn cả điện
Tiêu phòng năm xưa, vừa vén rèm lên liền cảm thấy một luồng hơi ấm phả vào mặt.
Năm trước, Gián đại phu đã kiện lên rằng Đại tư nông Tang Hoằng Dương quản lý
tài chính của Đại Hán nhưng bản thân mình lại kinh doanh kiếm lời vào túi
riêng, thu nhập hàng năm hơn mười vạn. Lưu Triệt chỉ cười xòa bỏ qua. Y biết rõ
tiền tài trong tay Tang Hoằng Dương sẽ đi đến nơi nào. Tất cả cũng chỉ dồn vào
cho điện Trường Môn, phủ Công chúa trưởng, Liễu Duệ và chính bản thân y mà
thôi. Tang Hoằng Dương hết lòng tin tưởng rằng tiền tài sống không tiêu được
thì chết cũng không thể mang đi, sống ngày nào biết ngày ấy nên hễ có một quan
tiền dư mà không tiêu sài hết được thì không cam lòng. Nhưng hắn thì chỉ cam
tâm tình nguyện tiêu xài cho người nhà, ngoài ra chỉ có Liễu Duệ, A Kiều, và
Lưu Lăng.
Cho tới bây giờ y chẳng buồn tính xem có bao nhiêu thứ trong
số những kỳ trân dị bảo vô cùng đẹp mắt ở trong điện Trường Môn là do y ban thưởng,
bao nhiêu thứ là do Tang Hoằng Dương đưa tới. Có điều y là đế vương, tuy không
cần vui mừng thừa nhận ân tình nhưng cũng không phải hoài nghi cách chức Tang
Hoằng Dương vì những hành động như vậy. A Kiều là người con gái xứng đáng được
hưởng cung vàng gác tía. Cho nên nếu người kia không thể hậu đãi nàng thì hắn sẽ
xây lầu vàng cho nàng. Đó chính là tâm tư của Tang Hoằng Dương mà Lưu Triệt
không biết được.
Tấm thảm nhung dày trải dài dưới ánh nến chan hòa tạo nên
không khí ấm áp vui vẻ. A Kiều bước đi trên đó, lòng cảm thấy thư thái, cởi bỏ
mũ miện hoàng hậu cho tóc buông xõa ra, rửa mặt, thay y phục bình thường rồi
soi gương chải tóc. Trong gương hiện lên một khuôn mặt xinh đẹp chẳng thua kém
thời còn trẻ là bao. Nàng kinh ngạc ngắm nhìn rồi chợt nói, “Triệt Nhi, nếu có
một ngày thiếp già và xấu đi thì chàng còn tìm đến Trường Môn nữa không?”
Lưu Triệt kinh ngạc, phất tay bảo cung nhân lui ra rồi hỏi,
“Tại sao Kiều Kiều lại đột nhiên hỏi như thế?”
Hồng nhan dù có xinh đẹp như thế nào thì cuối cùng vẫn có một
ngày sẽ trở thành nắm xương tàn, có phá trời vỡ đất cũng không tìm về được nữa.
Nếu y vẫn đối xử lạnh lùng với nàng, quay lưng bỏ đi thì nàng sẽ không thèm nhỏ
dù là mọt giọt nước mắt. Nhưng nếu đã trải qua nhiều năm tình nồng thắm thiết
như vậy mà vẫn có kết cục đó thì nàng không thể tin rằng mình sẽ không động
lòng. Lưu Triệt mỉm cười, cúi đầu hôn lên mái tóc đen của nàng, “Kiều Kiều đẹp
như thế này, chỉ sợ ngay cả khi trẫm đã già rồi thì Kiều Kiều vẫn chưa già.”
Y bế nàng lên giường, “Tục ngữ có câu ‘vợ chồng kết tóc xe
tơ’, nếu Kiều Kiều không tin vào tâm ý của trẫm thì trẫm xin kết tóc một lần với
nàng vậy.”
Lời thề là cái gì đó không đáng tin nhất, nếu tâm hồn đã nhạt
phai thì nó cũng tan tành theo mây khói. A Kiều thầm giễu cợt trong lòng, thuở
còn niên thiếu thì hai người cũng từng là vợ chồng nhưng sau đó vẫn chia ly, vậy
có thể thấy là điều đó hoàn toàn không có nghĩa lý gì. Nhưng nàng không muốn
làm y cụt hứng nên liền lấy của mỗi người một đoạn tóc, nhẹ nhàng tết thành một
búi. Đầu mày khóe mắt nàng đều hiện rõ ý cười làm mềm đi sự lạnh lùng tàn khốc
của y, “Như thế này có được không?”
Nàng gật đầu, chăm chú ngắm nhìn, bỗng nhiên có tâm trạng tựa
như bị nước lạnh như băng tuyết tràn qua, lạnh đến cực điểm. Trong số tóc được
tết lại thành búi kia rõ ràng có một sợi đã bạc trắng.
Lưu Triệt quyết định lấy chữ “Phong” đặt tên cho kỷ nguyên mới.
Sang năm chính là năm Nguyên Phong đầu tiên. Những người thuộc thế hệ bọn họ đều
đã dần dần già đi, đám trẻ thuộc thế hệ tiếp theo đang lớn lên với chí tiến thủ
mạnh mẽ. Nhân dịp năm mới, Trần A Kiều đến chơi bốn phủ trong kinh thành, ngắm
nhìn Trần Mạn, Tang Duẫn, Liễu Ninh đang lớn dần lên, chơi đùa với nhau, nụ cười
trong sáng giống như những dòng suối mát. Mi Nhi nhỏ nhất cũng được ba tuổi, miệng
bi ba bi bô nói còn chưa sõi nhưng quả nhiên luôn bám chặt lấy Liễu Ninh đúng
như những điều đã thể hiện trong lần chọn đồ vật đoán tương lai năm xưa, khiến
cho cha nó là Đông Phương Sóc tức uất. Sự giao hòa ấm áp này đã thể hiện rõ ý
nghĩa của những nỗ lực trong bao năm qua của bọn họ, dường như tính thân mật đầm
ấm được di truyền theo huyết thống rồi cứ mãi di truyền tiếp xuống.
Một hôm, Trần A Kiều tới chỗ Công chúa trưởng Phi Nguyệt để
cùng Lưu Lăng ôn lại kỷ niệm xưa. Thị nữ cung kính vén rèm, cung kính chào đón,
“Cung nghênh Hoàng hậu nương nương.” Lưu Lăng ở trong nhà, xoay người tươi cười
nhìn sang, bên tay phải nàng có một thiếu nữ khoảng chừng mười ba mười bốn tuổi,
xinh đẹp tuyệt trần, cúi đầu quỳ gối, bái chào theo đúng quy củ: “Tế Quân tham
kiến Hoàng hậu nương nương.”
“Tế Quân đã lớn thế này rồi à.” Trần A Kiều không k