
g sợ chạy biến đi như một làn khói.
“Duyệt Trữ”, Kim Nhật Đan bất đắc dĩ nói, “Cô làm gì vậy?”
“Ngươi mới làm gì đấy?” Lưu Sơ ngẩng đầu lên, không chú ý tới
Kim Nhật Đan đã thay đổi cách xưng hô. “Ta chỉ thích con thỏ nhảy nhót, nếu nó
chết rồi thì còn thích nó làm gì?”
Hắn im bặt, lúc này mới nhớ lại chuyện Lưu Mạch đã từng đề cập
tới, rằng muội muội này của hắn rất không thích giết chóc.
“Dù sao cũng phải bắn.” Hắn nói khẽ, quay lại buộc cung tên
vào yên ngựa. Người Hung Nô giỏi săn thú nhưng không giỏi bắt sống một con thỏ
vẫn còn nhảy nhót để lấy lòng người yêu. Sinh mạng của một con thỏ quá yếu ớt
khiến hắn có bắn hạ nó cũng cảm thấy rất ấm ức. Nếu bảo phải ôm một con thỏ còn
sống trên tay thì hắn sợ rằng mình sẽ quá tay bóp chết nó.
“Cái gì gọi là nhất định phải bắn?” Lưu Sơ nghe mà không hiểu.
“Người Hung Nô từ xưa có một tập tục là tự tay lột da con
thú mình săn được để tặng cho người trong trái tim mình. Trước khi tới đất Hán,
ta đã đánh mất bộ da con thú săn được ở Hung Nô nên dù gì cũng phải săn lại.”
Gương mặt Lưu Sơ dưới ánh nắng mùa thu ửng hồng. Hắn nhìn đến
mê muội, nghĩ bản thân mình chỉ là một người dị tộc thì có được mấy phần cơ hội
lấy được viên ngọc minh châu được sủng ái nhất trong lòng bệ hạ? Vì hai huynh
muội này, hắn nguyện ý từ bỏ thân phận người Hung Nô của mình, coi bản thân như
một người Hán, tôn thiên tử Đại Hán là bệ hạ của mình.
“Cứ cách mấy năm là phụ hoàng của ta lại đến Thượng Lân Uyển
săn thú.” Lưu Sơ kể, “Trong Thượng Lâm Uyển có cả sư tử và báo, nếu ngươi được
đi theo thì biết đâu có thể săn được.”
“Vậy à?” Kim Nhật Đan cười dài, “Duyệt Trữ thích nhất loài
gì?”
“Ta ư?” Lưu Sơ suy nghĩ một chút, nói: “Ta cũng giống mẫu
thân, thích nhất là cáo tuyết.”
“Cáo tuyết?” Kim Nhật Đan nhíu mày, “Loài này rất hiếm thấy.
Ta ở Hung Nô nhiều năm nhưng chưa từng thấy bao giờ. Nghe nói chỉ riêng vùng Đường
Cổ Lạp Sơn quanh năm tuyết phủ mới có. Tại sao cô thích nó?”
“Bởi vì nó rất đẹp.” Lưu Sơ cười nói, “Khi còn bé, Quách sư
thúc bế ta đứng ở xa nhìn thấy một con, màu sắc trắng như tuyết, cặp mắt cực kỳ
linh hoạt cứ như là biết nói chuyện. Chỉ tiếc”, cô siết chặt nắm tay nói: “nó ở
quá xa, chúng ta vừa cử động thì nó đã bỏ chạy mất tăm rồi.”
“Ngươi đừng mơ tưởng nữa.” Lưu Sơ cười khanh khách, “Phụ
hoàng ta sai người tìm kiếm bao năm vẫn chưa từng thấy một con.”
‘Chẳng qua…”, cô suy nghĩ một chút, lại cắn môi, nói: “Nếu
ngươi thật có săn được hổ hay báo gì đó thì đừng làm hỏng bộ da mà cứ đưa đến
phường may Tạp Môn, báo danh hiệu của ta là Hạ a di sẽ biết nên làm như thế
nào.”
Vào cuối năm Nguyên Đỉnh thứ sáu, Lưu Triệt tuyên Kim Nhật
Đan vào cung Kiến Chương gặp mặt. Lúc đó, khí trời thành Trường An đã tương đối
lạnh. Kim Nhật Đan quỳ hồi lâu trên mặt tuyết mới nghe thấy Hoàng đế thủng thẳng
nói, “Nghe nói gần đây ngươi và Công chúa Duyệt Trữ lui tới rất thân thiết.”
“Đúng vậy.” Cho dù là đối mặt với bậc đế vương có uy quyền
nhất trên thế gian, Kim Nhật Đan vẫn không hề sợ hãi, ‘Vi thần thích Công chúa,
dĩ nhiên hy vọng có thể tiếp cận gần hơn với nàng.”
“Thật to gan.” Nét mặt Lưu Triệt nhìn không ra vui hay giận,
“Công chúa Duyệt Trữ là viên ngọc minh châu mà trẫm và Hoàng hậu nâng niu, một
kẻ hàng thần Hung Nô như ngươi có tư cách gì dám nói loạn là thích Công chúa chứ?”
“Vi thần tự biết thân phận thấp kém, ngay cả không phải là
người Hung Nô thì cũng không xứng với Công chúa.” Kim Nhật Đan hiên ngang nói:
“Vi thần chỉ thích Công chúa mà thôi. Bệ hạ trị vì bốn biển, trong đó cũng có
con dân Hung Nô. Bệ hạ muốn giáo hóa để dân chúng thuận theo nhưng lại không
xem trọng bọn họ thì làm sao khiến bọn họ phục tùng bệ hạ?”
“Mồm miệng thật sắc sảo.” Lưu Triệt cười lạnh một tiếng, từ
trên cao nhìn xuống, “Không trách Hoàng hậu và Thái tử đều nói giúp cho ngươi.”
Lời nói của bậc đế vương khiến Kim Nhật Đan giật mình, song
hắn còn chưa kịp nghĩ được gì thì Lưu Triệt đã thong thả bước đến bên cạnh hắn.
“Ngươi nghe đây”, y nghiêm nghị nói, “Con gái của trẫm không phải dễ lấy như vậy.
Nể mặt Hoàng hậu, trẫm cho ngươi một cơ hội. Trẫm cho ngươi ba năm, trong ba
năm này ngươi phải gắng sức làm việc cho triều đình để trẫm nhìn xem rốt cuộc
ngươi có tư cách mang Duyệt Trữ của trẫm đi được hay không. Còn nếu ngươi khiến
cho trẫm có nửa phần không hài lòng…”
Y lãnh đạm nói, “Trẫm sẽ lập tức chọn một người trong đám
con cháu tôn thất và cho Duyệt Trữ xuất giá.”
Yêu cầu của Hoàng đế rất khó nhưng đây là hy vọng duy nhất.
Kim Nhật Đan vui mừng khấu đầu, “Thần tạ ân điển của bệ hạ!”
Lưu Triệt lạnh lùng nhìn Kim Nhật Đan lui ra rồi quay đầu lại
hỏi: “Như thế Kiều Kiều đã hài lòng chưa?”
Trần A Kiều cầm một chiếc lò sưởi nhỏ từ sau đình bước ra,
nhướng mày nói: “Tại sao lại là thiếp hài lòng? Chẳng phải Tảo Tảo cũng là con
gái của bệ hạ sao?”
“Hay là bệ hạ còn có ý khác?”
Lưu Triệt hừ lạnh một tiếng, nắm tay A Kiều, chau mày
nói,”Nơi này gió lớn quá. Chúng ta nên trở về điện Trường Môn thôi.”
A Kiều cười duyên dáng, vẻ mặt dịu xuống