
áng lâu dài sẽ làm chứng, có một ngày nào đó A Kiều sẽ thật sự tin rằng
y rất yêu nàng.
Y từ tốn mỉm cười, nhìn con gái rồi trầm trọng, “Trẫm nghĩ
là đúng vậy.”
Trẫm yêu nàng!
Vẻ mặt Lưu Sơ khác lạ, nghĩ ngợi một lúc rồi cáo lui. Lưu
Triệt nhìn theo bóng lưng Lưu Sơ khuất dần ngoài cửa điện, ra lệnh, “Dương Đắc
Ý. Hãy điều tra thêm cho trẫm xem Công chúa Duyệt Trữ đã làm những gì, gặp những
ai trong mấy tháng vừa qua.” Y muốn xem người trẻ tuổi kia có đủ tư cách đón
Duyệt Trữ từ trong tay của y hay không.
Tháng Chín năm Nguyên Đỉnh thứ sáu, Duyệt Trữ công chúa Lưu
Sơ được bệ hạ ân sủng nhất bước vào tuổi mười bảy trăng tròn đẹp nhất. Thị nữ
nhìn khuôn mặt Lưu Sơ tươi đẹp giống hệt Hoàng hậu nương nương ở trong gương đồng,
nhẹ nhàng chải chuốt mái tóc đen nhánh của cô, cười nói, “Bây giờ Công chúa đã
đến tuổi thành hôn, không biết Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương chọn trong
ngàn vạn người có tuyển được thiếu niên nào xứng đôi với Công chúa không đây?”
Cô vốn định nói đùa mấy câu để lấy lòng Công chúa Duyệt Trữ,
không ngờ Lưu Sơ lập tức sa sầm mặt, mắng: “Đoán mò cái gì, lui xuống.”
Lưu Sơ đuổi thị nữ đi nhưng trong lòng đã bị khuấy động. Cô
biết rằng tuổi mình một ngày một lớn thêm, cuối cùng cũng đến lúc quyết định.
Cô được coi là một công chúa Đại Hán rất may mắn vì có phụ hoàng sủng ái, mẫu
thân yêu thương, nhưng mẫu thân mới khôi phục ngôi vị hoàng hậu, địa vị thừa kế
của ca ca rất chắc chắn nên không cần người muội muội như cô phải hạ thấp bản
thân để lôi kéo đám quyền quý. Cho dù tình thế không sáng sủa như vậy thì cô vẫn
tự tin rằng mẫu thân mình không phải là Vệ Tử Phu, sẽ không vì những thứ quyền
lực địa vị tầm thường của thế nhân mà hy sinh con gái của mình. Mẫu thân coi trọng
nhất không phải là những hư danh bề ngoài mà là hạnh phúc của cô và ca ca. Cho
nên, năm ngoái ca ca chọn phi chỉ suy xét đến bản thân những cô gái kia chứ
không phải là ý nghĩa đại diện đằng sau bọn họ. Dù tốt đẹp đến thế nhưng cô vẫn
mê muội không hiểu tại sao con gái nhất định phải được cưới gả, nếu có thể được
cô tình nguyện cả đời ở vậy bầu bạn với mẫu thân. Bởi vì người mà cô muốn gả đã
qua đời rồi.
“Hoắc ca ca”, cô trằn trọc suy nghĩ đến cặp mắt này, đôi mắt
người thiếu niên kia vẫn mang bóng dáng của Hoắc Khứ Bệnh khi cưỡi tuấn mã quay
đầu nhìn lại với nụ cười sáng rực rỡ như mặt trời. Cô bất chợt giật mình. Đến
ngày mười tám này là Hoắc Khứ Bệnh đã rời bỏ thế gian được sáu năm tròn. Sau
năm rồi, nếu không dọn dẹp thì cỏ xanh trên mộ hắn đã cao bằng đầu người rồi chứ
chẳng sai.
Ngày mười tám tháng Chín, Lưu Sơ giấu mẫu thân, lén dẫn người
đi tới Mậu Lăng. Lưu Triệt cực kỳ coi trọng những lễ tiết hậu sự hoành tráng,
vì vậy y đích thân lựa chọn Mậu Lăng, vừa lên ngôi liền bắt đầu cho xây dựng,
cho đến tận hôm nay vẫn chưa hoàn thành. Nơi đây vốn không cho phép ai vào,
song Lưu Sơ có thân phận công chúa nên không hề để tâm tới điều này mà cứ thế
đi thẳng đến mộ Quan Quân hầu. Mộ của Quan Quan hầu nằm ở khu mộ bồi táng Hoàng
đế sau này nên xây dựng cực kỳ hoành tráng, mộ phần trắng toát chịu sáu năm mưa
gió phong sương mà vẫn còn nguy nga tráng lệ. Hình dáng ngôi mộ hùng vĩ như dãy
núi Kỳ Liên mai táng người anh hùng thiếu niên chói sáng nhất triều Tây Hán.
“Hoắc ca ca.” Lưu Sơ tế lạy Hoắc Khứ Bệnh xong thì thầm,
“Huynh là anh hùng, nếu sống lại được thì chắc chắn sẽ giữ lời hứa. Muội đã đầy
mười sáu tuổi. Nếu phụ hoàng chấp nhận thì muội chắc đã được gả cho huynh rồi
chứ không còn phiền não như thế này nữa.”
“Không đúng”, cô chợt nghĩ ra, cười khổ, “Nếu huynh biết rằng
bà dì hoàng hậu của huynh vì Trần gia mà mất địa vị phải tự vẫn thì e rằng sẽ hận
chết muội, mà có không hận thì e là cũng không chịu thực hiện lời hứa nữa.”
Ngay từ thời điểm ban đầu, bọn họ đã bị chủ định sẽ không có
kết cục tốt. Như vậy, ít nhất việc Hoắc ca ca mất đi quá sớm cũng lưu giữ được
hình tượng tốt đẹp của mỗi người trong lòng nhau, cuối cùng không tới mức trở mặt
thành thù.
“Hoắc ca ca”, cô khẽ nghiêng đầu, hỏi như có điều trăn trở,
“Huynh ở trên trời nhiều năm như vậy có nhận thấy con trai nhà nào tốt, đáng
giá để Duyệt Trữ gửi gắm cả đời không?”
“Công chúa”, Oanh Tâm đứng ở bên mộ chua xót định khuyên nhủ
mấy câu, nhưng vừa lên tiếng thì lại không biết phải nói gì. Cô thoáng liếc thấy
có bóng người từ đường núi phía xa hướng tới bên này liền vội nói, “Công chúa,
có người đến.”
Lưu Sơ ngơ ngẩn đứng dậy nhìn sang, thấy trên đường núi có một
thiếu niên mặc áo quần xanh thẫm đang dắt tay một cậu bé chừng năm sáu tuổi đi
lên. Người thiếu niên kia chính là Hoắc Quang, chắc cậu bé đang nói gì đó nên hắn
nghiêng đầu lắng nghe, không ngẩng đầu lên nhìn hai người. Đó chắc là Hoắc Thiện,
con trai độc nhất của Hoắc Khứ Bệnh để lại trên thế gian, mới chớp mắt mà đã lớn
như vậy. Lưu Sơ không muốn gặp lại hai người này để gợi lại nỗi đau, hạ giọng
nói, “Oanh Tâm, đi theo ta”, nói xong cô luồn ra sau mộ.
Một lúc sau thì nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng dừng bước
ở trước mộ, rồi