
nheo mắt ngắm trúng lưng Mô Hiết, dùng hết sức lực
phóng thanh mạch đao trong tay ra. Thanh đao cắm vào lưng Mô Hiết rung bần bật
nhưng không rơi xuống, đủ thấy lưỡi đao cắm rất sâu. Mô Hiết kêu một tiếng thảm
thiết, không dám quay đầu lại mà tiếp tục chạy, thoáng cái đã mất dạng.
Công chúa trưởng Nam Cung nằm trong lòng hắn, gương mặt
không còn chút sắc máu nhưng vẫn không chịu nhắm mắt, bình tĩnh nhìn hắn, hỏi,
“Ngươi là ai?”
“Ta”, Liễu Duệ khẽ mím môi, “Là chủ tướng Đại Hán cầm quân
tiến công Hung Nô lần này, Trường Tín hầu Liễu Duệ.”
“Trường Tín hầu”, Lưu Đàm thì thào nhắc lại, “Ta chưa từng
nghe tên. Ngươi không biết thần tử Đại Hán gặp bản công chúa thì phải tự xưng
là vi thần sao?”
Liễu Duệ không buồn để ý, “Vết thương của Công chúa trưởng cần
được băng bó.” Hắn nói rồi bế nàng xuống ngựa, “Xin đắc tội.”
Ở nơi vô cùng lạnh giá như vùng Mạc Bắc, người dính một vết
thương như vậy mà không được băng bó thì e rằng chỉ đi lại ngoài trời một thời
gian ngắn sẽ chết dần. Lưu Đàm biết rõ điều này, lại ở Hung Nô nhiều năm nên đã
sớm phai nhạt lễ giáo nam nữ, liền khẽ gật đầu nói, “Xin làm phiền Hầu gia.”
Liễu Duệ liền cởi bỏ áo khoác, xé một vạt áo lót băng bó cho
Lưu Đàm. Nhát đao Mô Hiết chém vào vai Lưu Đàm sâu thấy xương, so với nó thì những
trầy xước dưới hai chân do bị ngựa kéo lê thật không đáng kể. Hắn lấy kim sang
dược trị liệu ngoại thương vô cùng hiệu quả của Trần A Kiều đắp kín miệng vết
thương cho Lưu Đàm, trong lúc lơ đãng liếc sang thấy ngoài vết đao, trên vai
còn có những vết sẹo chằng chịt khác.
“Ngươi thấy kỳ quái lắm sao?” Lưu Đàm thản nhiên hỏi, “Ngày
trước, vào năm đầu tiên ta được gả cho Thiền vu Quân Thần, có một ngày Quân Thần
đi ra ngoài, Đại át chi lão phái người đến lều trướng của ta, dùng đao chém ta
bị thương.” Địa vị công chúa Đại Hán tôn quý ở trên vùng đất này chẳng những
không đáng được nhắc tới mà trái lại còn là nguyên nhân gây họa, cũng chỉ có thể
dựa được vào bản thân mình là người con gái Hán xinh đẹp và ân sủng của hai đời
thiền vu.
Liễu Duệ băng bó thật kỹ vai và hai chân của nàng rồi nói,
“Sau này Công chúa trưởng trở về Đại Hán rồi thì không còn một ai dám đối xử với
người như thế nữa.”
“Về nhà”, Công chúa trưởng Nam Cung nhắc lại vẻ mơ màng, “Ta
còn về được sao?”
“Sao lại không?” Liễu Duệ bế Lưu Đàm lên ngựa, cho ngựa quay
trở về nhưng lo lắng cho thương thế của nàng nên không dám phi nước đại, “Thái
hậu và Hoàng thượng luôn nhớ thương người.”
“Nhưng…” Lưu Đàm có vẻ lưỡng lự, “Trách nhiệm của ta là kết
hôn để cầu hòa, mặc dù hôm nay…” Nàng còn chưa dứt lời thì Liễu Duệ đã cười
sang sảng cắt ngang, “Kết hôn cầu hòa là thứ kế sách hèn kém trong lịch sử nhà
Hán. Đại Hán của ta có đất đai rộng lớn, vô số thanh niên trai tráng, còn có vị
quân chủ anh minh và các tướng lĩnh dũng mãnh thì làm sao có thể đổ trách nhiệm
tồn vong lên vai một người con gái yếu ớt được chứ.”
Lưu Đàm kinh ngạc trước hào khí của hắn, thấy lòng ấm áp, hồi
tưởng lại hình ảnh của mẫu thân và đệ đệ đang nhạt nhòa dần trong trí nhớ của
mình. Khi nàng ra đi thì đệ đệ mới chỉ là một đứa bé chừng năm, sáu tuổi, thế
mà hôm nay đã trở thành một bậc đế vương mà thiền vu của Hung Nô nhắc tới cũng
phải kinh hãi.
“Đại Hán… bây giờ tình hình như thế nào?”
“Tình hình Đại Hán bây giờ rất tốt. Hoàng thượng anh minh,
bên ngoài đánh Hung Nô, bên trong phát triển nông nghiệp, quốc gia giàu có phồn
vinh. Công chúa trưởng trở về lần này nhất định sẽ rất vui.”
Hai người đang trò chuyện thì thấy quân Hán từ đằng xa đuổi
tới. Đoàn quân trông thấy hai người liền cất tiếng hoan hô như sấm động, cùng
xuống ngựa đồng thanh bái chào, “Tham kiến Công chúa trưởng Nam Cung, tham kiến
Liễu tướng quân.”
Lưu Đàm ngồi trên lưng ngựa, cuối cùng trên khuôn mặt cũng
xuất hiện nụ cười thanh thản, mãi đến giờ phút này mới có cảm giác chân thật là
được gặp lại người thân cách biệt lâu ngày. “Ta không nghĩ rằng trong suốt cuộc
đời mình, quân Hán có thể đánh tới đây. Nên nhớ nơi này chính là Mạc Bắc.”
“Chỉ cần trong lòng con người còn có niềm tin thì mọi kỳ
tích đều có thể xuất hiện”, Liễu Duệ mỉm cười.
Vương đình huy hoàng của Hung Nô ngày xưa nay đã thành biển
máu. Liễu Duệ phân ra một đội quân hộ tống Công chúa trưởng Nam Cung trở về Đại
Hán còn mình thì dẫn phần còn lại vu hồi chặn đánh Y Trĩ Tà.
Ngày mười tám tháng Tư năm Nguyên Thú thứ hai, trong lều lớn
của trung quân Hung Nô. Y Trĩ Tà thấy Mô Hiết phi ngựa về báo tin thì quát lên
như sấm, “Không thể thế được! Vương đình ở Mạc Bắc, làm sao đám người Hán kia
có thể đến đó được chứ?”
“Tất cả đều là sự thật.” Mặc dù Mô Hiết đã được băng bó lại
vết thương nhưng sắc mặt gã vẫn còn tái nhợt, “Vương đình đã thành phế tích, Át
chi Khế Chư, bọn chúng cũng đã cứu đi.”
Mặt mày Y Trĩ Tà tái mét, ai có thể dễ dàng chịu được mối
thù phá nhà, mối hận đoạt vợ, huống chi hắn còn là thiền vu của Hung Nô. Chẳng
lẽ là trời xanh đã bỏ Hung Nô? Hắn bỗng nhiên cảm thấy tang thương, nghĩ tới bản
thân tự nhận là có thiên phú dũng mãnh