
ý cô là cho cô cơ hội,
nhưng vẻ mặt lo sợ tránh né không kịp kia của cô, thật khiến anh nổi nóng mà.
Tên keo kiệt, làm gì tức giận dữ vậy? Đâu phải cô bắt anh ta thích cô, hơn nữa
trong kế hoạch cuộc sống sau này của cô, vốn không có sự tồn tại của anh ta——
Đàn ông nhỏ mọn! Bàng Tử Lê liếc trộm bản mặt khó coi của Mạc Hạo Cấp, anh ta
còn muốn tức giận bao lâu?
Cô cũng biết phản ứng của cô hơi quá đáng, nhưng cô đã khiêm tốn kiểm điểm rồi,
anh không muốn cho cô cơ hội sửa đổi sao?
Kết hôn thật đáng sợ, cô vậy mà cũng bắt đầu để ý tâm trạng của anh, nếu như
anh không phải là “Chồng” của cô, cô sẽ quan tâm sao?
Dạo này hay phải suy nghĩ nhiều, đều là lỗi của anh, Bàng Tử Lê liếc nhìn anh
đầy oán trách, hại cô dạo gần đây lãng phí thời gian cho những chuyện vô bổ.
Mạc Hạo Cấp ngẩng đầu nhìn cô, lạnh lùng hỏi: “Có việc gì?” Cô gái ngốc này tốt
nhất là muốn xin lỗi.
“Việc này... Tôi đói bụng.” Cô thử phá vỡ tình trạng căng thẳng này.
“Tự lo đi.” Cậu ấm anh hôm nay cơn tức dâng cao, không muốn xuống bếp.
“Nhưng hôm nay anh nói muốn nấu bữa tối mà.” Cô vừa nói ra lập tức hối hận, cô
nên lợi dụng cơ hội này, chủ động bày tỏ thái độ áy náy của mình mới đúng.
Mạc Hạo Cấp liếc mắt, mặt xị ra, đi đến nhà bếp.
“Này, tôi tới giúp anh.” Cô bước vào nhà bếp, thấy anh lạnh nhạt liếc xéo cô,
khuôn mặt tươi cười cứng đơ, cô không cách nào đi tiếp nữa, sau đó quay đầu
ngoài.
Này này này, cô gái này cho dù là sau khi cưới, cũng chỉ gọi anh là này này
này, nghĩ đến đây, anh lại nổi nóng.
“Vậy anh tự làm nha, tôi không làm phiền nữa.” Cô rất thức thời đứng sang một
bên, chú ý hỏi thăm.
“Em ra phòng khách đi.” Cô mà đứng ở đây, chỉ làm tâm trạng của anh không khống
chế được.
“Được.” Cô cười cầu tài lui ra.
30 phút sau, Bàng Tử Lê nhìn bàn cơm, lại nhìn người đàn ông đối diện, có chút
do dự, không biết tài nấu nướng của anh như thế nào...
Nếu như canh này uống không được, giờ phút quan trọng này, cô nhổ ra cũng không
được, ăn vào bụng cũng không xong.
“Em không uống thì đổ đi.” Mạc Hạo Cấp khó chịu mở miệng.
“Uống uống uống.” Cô lấy bát, tự mình múc một ít, dũng cảm thử uống một ngụm
trước, cũng không tệ lắm, nhưng... vẫn thua cô một chút, Bàng Tử Lê có chút đắc
ý nghĩ.
“Cá rất tươi, ăn nhiều một chút.” Anh gắp một miếng cá lớn để vào bát cho cô.
“Được.” Thì ra cảm giác được cậu ấm hầu hạ lại tốt như vậy, cô rất hài lòng,
khen thưởng anh...”Làm rất tốt.” Một câu ca ngợi.
Cô gái này nghĩ mình là cô giáo hả? Anh tức giận nhìn cô.
“Này, anh vẫn còn tức giận sao?” Cô thấy tâm trạng của anh có dấu hiệu chuyển
biến tốt hơn, thầm nghĩ nếu cô nói ngọt với ông chủ lớn vài câu chắc sẽ không
có việc gì nữa.
“Em sẽ quan tâm sao?” Lời nói của anh mang theo oán trách.
“Đương nhiên, cho dù không có tình cảm, anh cũng là chồng của tôi!” Thật ra cô
rất biết cam chịu số phận đó.
Mạc Hạo Cấp hung dữ trừng mắt nhìn cô, sắc mặt có vẻ càng thêm khó coi.
Thảm rồi! Cô còn nói lỡ lời...”Ôi ~~ tôi hay nói đùa! Tôi biết không buồn cười
chút nào, ha ha ha!” Cô gượng cười, vắt óc nghĩ cách chữa cháy.
Anh buông bát xuống, ăn không vô.
“Ngàn sai vạn sai đều là lỗi của tôi, anh cần gì phải băn khoăn với chính
mình?” Cô cười nịnh nọt, cảm giác mình hơi giống má mì.
“Em đối với anh không có chút tình cảm nào sao?” Anh buồn bực hỏi, nếu cô ta
dám nói không, nhất định anh sẽ tự tay bóp chết cô gái này.
“Đã kết hôn rồi, còn nói những chuyện này.” Cô khó xử cúi đầu, cô cũng không
biết cảm giác mình giành cho anh là gì, tóm lại rất kì lạ, rối loạn... Nhưng
anh không chịu ly hôn, có gì khác nhau sao?
Chuông điện thoại vang lên, Bàng Tử Lê thở phào nhẹ nhõm, cô nghe điện thoại,
“Xin chào, cho hỏi tìm ai ạ?”
“Xin hỏi Hạo Cấp có ở đây không?” Bên kia truyền đến tiếng nói dịu dàng ngọt
ngào.
Có cô gái tìm Mạc Hạo Cấp, vẻ mặt Bàng Tử Lê quái dị nhìn người đàn ông trước
mặt.
Mạc Hạo Cấp hoang mang nhìn vẻ mặt quái dị của cô, ai gọi tới vậy?
“Xin hỏi Hạo Cấp có ở đây không?” Bàng Tử Lê che ống nghe, bắt chước giọng nói
của cô gái kia.
Anh cầm điện thoại, nghe được giọng nói của người gọi tới, lúc này mới mỉm
cười.
Đúng là dịu dàng mà, hừ! Quạ nào cũng đen như nhau, nhà của cô cũng không ngoại
lệ, còn tưởng rằng anh thay đổi rất nhiều, thì ra thói hư tật xấu thường gặp ở
đàn ông anh đều có hết.
Còn nói là thích cô, hóa ra là chỉ thuận miệng nói, lần sau cô cũng muốn lừa gạt
anh như vậy, sau đó đi dụ dỗ đàn ông bên ngoài.
Anh cúp điện thoại, cô lập tức chua ngoa hỏi: “Là ai gọi vậy?
Anh nhìn vẻ chanh chua của cô, suy nghĩ một chút.
“Không dám nói sao?” Anh ta bắt đầu không chịu được cô đơn, muốn ăn vụng rồi?
Anh nhận ra lời nói của Bàng Tử Lê có vị ghen tuông, khóe miệng nhếch lên, hóa
ra cô cũng không phải là hoàn toàn thờ ơ với anh.
“Rốt cuộc là ai?” Cô đạp chân, con quạ này không phải là không tìm được nơi
“phát tiết” ống dẫn (nguyên
văn đó, phát tiết: trút ra, ống dẫn: ai hiểu sao hiểu nha ^^), mà muốn bay ra ngoài chứ?
“Khụ!” Anh cố nén cười, mặt lộ vẻ khó khăn nhìn cô, “Em kết nghĩa của