The Soda Pop
Kim Chủ Định Đoạt

Kim Chủ Định Đoạt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323002

Bình chọn: 9.00/10/300 lượt.

m trang sức như thế này, mua cho cô cũng

được, nhưng sợ rằng sau đó cô lại cảm thấy lãng phí.

“Không giống, đây là anh mua cho người ta mà!” Bàng Tử Lê không chút nghĩ ngợi

nói.

“Anh Hạo Cấp, anh mua cho chị ấy đi!” Dụ Thiên Linh giúp chọn lấy một cái,

“Vòng tay này màu sắc cũng không tệ lắm.”

“Em thích không?” Mạc Hạo Cấp hỏi cô gái bên cạnh.

Cô không cần yêu nữ tự tay chọn. “Anh chọn cho em cơ.” Cô muốn anh chọn.

“Vậy cái này cũng được.” Anh gật đầu, mắt nhìn của Dụ Thiên Linh không tệ, anh

cũng thấy rất hợp.

Lại nghe theo ý kiến của hồ ly tinh, tên đầu heo này! Bàng Tử Lê bực bội nhận

vòng tay, cảm thấy không cười nổi.

“Anh Hạo Cấp, sợi dây này rất hợp với anh!” Dụ Thiên Linh đem ướm lên người của

anh.

“Chị mua cho anh ấy được rồi.” Bàng Tử Lê thuận tay lấy một sợi, trang trí ‘mặt

tiền’ cho chồng là trách nhiệm của vợ.

“Em muốn mua cho anh?” Vẻ mặt Mạc Hạo Cấp không giấu được ngạc nhiên, để cô gái

ngốc này tiêu tiền vì anh, quả thực còn khó hơn lên trời.

“Đúng vậy.” Bàng Tử Lê đau đớn gật đầu.

“Anh muốn lấy cái này.” Mạc Hạo Cấp tùy ý chọn lấy sợi dây đeo cổ thuận mắt.

“Bao nhiêu tiền?” Cô mạnh mẽ hỏi người bán hàng.

“Đây là tác phẩm của nhà thiết kề Italy, quý ngài thực sự có mắt nhìn, vòng

trang sức này hiện đang có giá đặc biệt, là một vạn hai.”

“Xấu!” Bàng Tử Lê gạt bỏ không chút nghĩ ngợi.

“Còn cái này.” Anh biết nghe lời đổi cái khác.

“Bao nhiêu?” Ánh mắt Bàng Tử Lê sắc bén quét về phía người bán hàng.

“Đây là nhãn hiệu nổi tiếng nước Pháp, một vạn rưỡi.” Cô bán hàng hơi rụt lại,

đột nhiên thấy một áp lực rất lớn.

“Khó coi!” Một vạn rưỡi, kêu nhân viên cửa hàng giết cô cho nhanh.

“Vòng cổ này em mua! Coi như làm quà cảm ơn cho Hạo Cấp.” Dụ Thiên Linh cầm

vòng trang sức đi tính tiền.

Bàng Tử Lê vội ngăn lại, giọng điệu thập phần áy náy nói: “Sao chị có thể không

biết xấu hổ, muốn mua cũng là “vợ” như chị mua, Hạo Cấp, anh có thật sự thích

không?” Cô nghiêm túc nhìn về phía anh, một vạn rưỡi... Tiền có thể kiếm lại,

bây giờ cô không có thời gian so đo những chuyện này ——

“Cũng không tệ lắm.”

“Cô ơi, gói lại dùm.” Bàng Tử Lê mang tâm trạng dũng sĩ chặt cổ tay (tráng sĩ đoạn

oản, vẻ mặt cương quyết, rất anh hùng á ^^)
,

đưa vòng cổ cho người bán hàng, phút chốc vòng cổ bị Mạc Hạo Cấp lấy đi, cô khó

hiểu giương mắt nhìn.

“Anh không quen đeo dây chuyền, không cần phải mua.” Anh vỗ vỗ gương mặt của

cô, biết được tấm lòng của cô là tốt rồi, anh không muốn tra tấn cô.

“Thật vậy sao?” Đến lúc này Bàng Tử Lê mới thở phào nhẹ nhõm.

“Thật.” Mạc Hạo Cấp đi khỏi cửa hàng, không đến ba giây, tay lại bị người ta

cầm lấy, ánh mắt anh vui vẻ, cúi xuống nhìn cái đầu nhỏ, chỉ tiếc hôm nay còn

có người thứ ba ở đây.

“Anh Hạo Cấp, em mệt rồi, hay là về nhà đi.” Dụ Thiên Linh nhẹ nhàng nói.

“Chúng ta về đi!” Mạc Hạo Cấp gật đầu, cũng muộn rồi.

Muốn về sao? Bàng Tử Lê đắc ý nhìn Dụ Thiên Linh, cô không tin da mặt yêu nữ

này có thể dày thêm. Hồ ly tinh, hãy đợi lão nạp đến thu phục ngươi!

* * *

Đáng ghét! Không biết yêu nữ kia lại nói gì với “Ông xã của cô”, còn cười lẳng

lơ đến như vậy, cái gì tâm trạng không vui, muốn đến đây tán gẫu với “anh hai”

cho khuây khỏa, thực ra chỉ là kiếm cớ!

Mạc Hạo Cấp này đúng là con heo háo sắc, có người đẹp là quên ‘người vợ tao

khang’ (tao

khang = cám bã, người vợ đồng cam cộng khổ)
,

Bàng Tử Lê bất mãn trừng mắt với hai người đang nói chuyện trên ban công.

“Em có gọt một ít hoa quả, hai người tới ăn đi!” Hai ngày nay, cô cố gắng ngăn

chặn Mạc Hạo Cấp tìm cơ hội ở cùng với hồ ly tinh, ngày cả kiếm tiền cũng không

liều mạng như vậy.

“Cám ơn chị hai, xem ra anh Hạo Cấp thật sự cưới được một người vợ đảm đang.”

Dụ Thiên Linh cúi đầu, nhẹ nhàng cười nói: “Thật là tốt.”

Cô ta vì chuyện này nên cảm thấy thất vọng sao? Bàng Tử Lê tức giận, hẹp hòi

nghĩ vậy.

“Em cũng nên về rồi.” Dụ Thiên Linh đột nhiên nói với Bàng Tử Lê.

“Không ở lại sao?” Giọng điệu Bàng Tử Lê có vẻ rất đáng tiếc, nhưng trong lòng

rất vui sướng, yêu nữ này rốt cục cũng chịu đi rồi.

“Ừ, hơn nữa hình như em đã làm phiền cuộc sống của hai người.” Lời nói của cô

đầy áy náy, “Thật sự rất cám ơn hai người hai ngày nay đã tiếp đón em.”

Yêu nữ coi như là có chút đáng khen, cũng biết đã làm phiền đến cuộc sống yên

tĩnh của bọn họ.

“Phiền anh Hạo Cấp đưa em về nhà nha!” Dụ Thiên Linh áy náy cười với Mạc Hạo

Cấp.

Yêu nữ này, cuối cùng vẫn còn một chiêu như thế...

“Em đi lấy hành lý trước, phiền anh Hạo Cấp ra phòng khách chờ em với.” Dụ

Thiên Linh nhanh nhẹn đi khỏi.

“Anh...” Có phải đang rất mong tiếp theo sẽ được ở bên cô em kết nghĩa? Bàng Tử

Lê nhìn Mạc Hạo Cấp, nói không nên lời.

Nhìn cô gái kia đến phòng khách, Bàng Tử Lê cảm thấy sốt ruột, cô mặc kệ —— kéo

đầu Mạc Hạo Cấp xuống, hôn lên môi anh.

“Anh Hạo Cấp, em xong rồi ——” Dụ Thiên Linh đứng ở phòng khách, mở to mắt, bụm

mặt, ngoài ý muốn nhìn thấy hành động ngọt ngào của vợ chồng người ta.

“Đi đường cẩn thận.” Bàng Tử Lê đỏ mặt nói.

“Được rồi.” Anh dịu dàng nhìn khuôn mặt thẹn thùng