80s toys - Atari. I still have
Kiều Thê Xem Ngươi Chạy Hướng Nào

Kiều Thê Xem Ngươi Chạy Hướng Nào

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322110

Bình chọn: 8.00/10/211 lượt.

ặc là kêu cảnh sát

đến, đến lúc đó chúng ta hai người có thể cùng nhau lên tin tức đầu đề. . . . . .” Quan Triển Lạc khuynh đang ở Lê Chi Chi bên tai nhẹ giọng nói.

Tin tức đầu đề? Đích xác mới có thể, lấy thân phận Quan Triển Lạc, truyền

thông cùng phóng viên như thế nào có thể buông tha hắn, đến lúc đó quan

hệ của bọn họ khẳng định sẽ bị đem ra ánh sáng. . . . . .

Lê Chi Chi ngừng sắp nói ra khẩu trong lời nói.

“Ngươi có thể xấu xa hơn một chút cũng không quan hệ. . . . . .” Lê Chi Chi nghiến răng nghiến lợi.

Quan Triển Lạc không sao cả nhún nhún vai.

Nếu ánh mắt có thể giết người, Quan Triển Lạc hiện tại khẳng định vết thương chồng chất.

Lê Chi Chi buông tha không chặn đường của Quan Triển Lạc nửa, cô lập tức hướng thang máy đi đến.

Quan Triển Lạc tức khắc đuổi kịp, ân cần giúp cô ấn nút thang máy.

M à bi ểu tình trên mặt hai người như là kh ông đội trời chung ──

Quan Triển Lạc cười giống như thành công trộm được mèo, Lê Chi Chi thì vẻ

mặt không vui đến nổi trong vòng phạm vi trăm thuước người khác vẩn có

thể nhìn ra.

Quan Triển Lạc đi theo Lê Chi Chi tiến vào phòng ở.

Vừa vào cửa Lê Chi Chi liền khách khí , dù sao đây là nhà cô, cô muốn thế nào cũng không có người quản.

“Quan Triển Lạc, anh rốt cuộc muốn thế nào?”

Quan Triển Lạc ý đồ tới gần Lê Chi Chi, lại bị cô một phen đẩy ra.

“Chi Chi, em còn tại giận anh? Là bởi vì cho anh về nước ba năm cũng chưa đi tìm em, vẫn là năm đó anh kiên trì xuất ngoại du học bỏ lại em?” Lê Chi Chi thế nhưng nghẹn lời.

Mặc kệ cô trả lời thế nào đều chứng minh là cô vẩn để ý đến hắn.

Không, cô một chút cũng không để ý hắn.

“Sự việc điều đã qua, đã là quá khứ không cần nhắc lại.”

“Vậy em ruốc cuộc tức giận cái gì?”

Đúng, cô làm gì mà vừa thấy anh ta đến liền tức giận phát hỏa, rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi.

“Tôi. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi tức giận là do anh tự dưng phá hỏng cuộc hẹn của tôi, anh dựa vào cái gì?”

“Nhìn thấy vị hôn thê của mình cùng nam nhân khác hẹn hò, anh như thế nào có

thể không hành động.” Đêm nay anh chính là ra uy một chút mà thôi, đạt

được đãi ngộ như vậy anh nên cười trộm.

“Tôi không phải vị hôn thê của anh!”

“Là em, chính là em đào hôn .”

Lê Chi Chi lười cùng anh ta nói chuyện, cô thở phì phì tiến vào phòng ngủ.

Mà Quan Triển Lạc vẩn đi theo phía sau cô, tiếp theo một bàn tay to đem cô ôm lại, cằm thực tự nhiên để ở trên đỉnh đầu cô.

“Chi Chi, tiểu Chi Chi của anh, tha thứ anh được không?”

Nghe được lời nói từng rất quen thuộc, nickname từng cảm thấy thực ngọt ngào, Lê Chi Chi giật mình sững sờ vài giây.

Tiểu Chi Chi ── là cách xưng hô độc đáo của anh ta đối với cô, cho dù là cha mẹ hoặc người nhà cũng không kêu cô như vậy, cũng chỉ có anh ta , cô đã từng yêu thích biệt danh này.

Chính là, giờ này ngày này nghe thấy lại cảm thấy như bị châm chọc đến cực điểm.

“Không có cái gọi là không thể tha thứ, năm đó anh kiên trì ra đi, mặc kệ tôi

cầu xin như thế nào cũng không được, lòng của tôi mười năm trước chính

là chết như vậy .” Cho nên tâm không thể nào tha thứ .

Quan Triển Lạc thật sâu thở dài, kết quả như vậy từ mười năm trước anh xuất ngoại du học cũng đã đoán trước.

“Chi Chi, năm đó anh kiên trì rời đi cũng không phải là vì không thương em. . . . . .”

“Đúng vậy, ngay cả khi tôi cầu xin anh để cho tôi cùng anh xuất ngoại du học, anh cũng không nguyện ý liền nghiêm khắc cự tuyệt, cái này gọi là không phải không thương tôi ?!”

Nhớ tới mình năm mười tám

tuổi quỳ rạp trên mặt đất khóc đến nổi ruột đau từng khúc, hình ảnh kia

cho tới bây giờ như trước làm cho cô đau lòng không thôi. . . . . cô bất tri bất giác, lệ đã đầy mặt.

“Thực xin lỗi, tiểu Chi Chi. . . . . .” Quan Triển Lạc đem Lê Chi Chi xoay người lại đối mặt

chính mình, đem cô ôm vào trong lòng, ngực gắt gao ôm cô, vỗ dành cô

đang khóc.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô chôn trước ngực

anh, tay nhỏ bé nhanh thu cánh tay anh, cô thậm chí nghĩ muốn hung hăng

đánh hắn một chút.

“Đừng khóc . . . . . .”Anh hôn lên những giọt nước mắt đang lăn trên má cô, nhất nhất liếm đi nổi thương tâm của cô.

Ở khóe miệng của cô lưu luyến trấn an, cuối cùng khẽ run hôn lên môi đỏ mọng của cô.

Cô không có cự tuyệt, ngược lại chủ động mở đôi môi ra cho anh an ủi.

Tình cảm mãnh liệt từ lâu của hai người qua bao nhiêu thời gian bùng nổ, tay của Quan Triển Lạc trượt đến mông của cô, khát vọng vuốt ve.

Đầu gối cạy mở hai chân của cô, vén chiếc váy đen bó sát người cô lên , tay anh không hề xuyên thấu qua vật liệu may mặc mà là trực tiếp xoa. . . . . .

Đáng chết! Cô thế nhưng không có mặc quần lót. . . . . . Không đúng, chỗ mê người là ở giữa đùi, đầu ngón tay của anh

đụng vào đường cong kia ── cô có mặc, nhưng mặc loại này làm cho người

khác muốn phạm tội, cùng không mặc có cái gì khác biệt sao?

Tưởng tượng đến cô đêm nay ăn mặc gợi cảm như vậy cùng Du Thừa Dụ hẹn hò, thì một mồi lửa không hiểu từ đâu nổi lên trong lòng anh.

Anh đem cô ôm lấy, trực tiếp ném lên giường, cởi cà- vạt, cúc áo, cởi áo

sơmi, anh áp chế trên thân thể mềm mại của cô.

Xé bộ

âu phục màu đe