
uan ca ca à? Quan ca ca là hoàng tử sao?” Lê Chi Chi kinh hô hỏi.
Hai bóng người một lớn một nhỏ dần biến mất ở phía cuối đường mòn, miệng Lê Chi Chi vẫn nói không ngừng như trước.
“Quan ca ca, em ở cách vách nhà anh này, anh xem anh xem a, em chỉ cho anh xem. . . . . .”
Quan Triển Lạc đang băng băng đi về phía trước, bổng hắn dừng lại đối mắt với nàng Lê Chi Chi đang phi thường vui vẻ, đáp.
“Quan ca ca không phải hoàng tử rồi, bất quá, nếu Chi Chi là hàng xóm, từ nay về sau Chi Chi sẽ thường đến tìm Quan ca ca chơi đùa nhé?”
“Vâng, em sẽ. . . . . .”
Một sự gặp gỡ tình cờ, nhưng từ nay về sau họ đã gắn liền với nhau .
Quan Triển Lạc năm đó mười lăm tuổi, hiện đang học ở trường tư nhân Hoa
Khánh, hắn ở trong trường có cái ngoại hiệu là “Vương tử” , thân là
người thừa kế duy nhất của một tập đoàn lớn, không phải chỉ vì gia thế
ưu việt mà cái danh “vương tử” này của hắn được người ta đặt cho, mà là
hắn bản nhân không chỉ học giỏi nhiều mặt, mà còn là văn võ song toàn,
ngọc diện lâm phong, khí chất xuất chúng. . . . . . Tóm lại là, tất cả
ưu điểm trên người một “Vương tử” cơ hồ đều tích lũy ở hắn.
Trung học Hoa Khánh là một trường học quý tộc lừng lẫy ở Đài Bắc, bao hàm cả
tiểu học, trung học lẫn trung học phổ thông, học trò trong đó, đại đa số chính là con của nhiều nhân vật nổi tiếng ở chính thương giới. Quan
Triển Lạc ở trương Trung học Hoa Khánh này là một ngôi sao thần tượng
trong lòng mỗi người ở đây, bất luận là các học muội Tiểu học hay là các đàn chị Trung học, thậm chí đến cô giáo dạy học, số lượng ngưỡng mộ hắn đúng là nhiều đến vô số kể.
Nhưng hắn cư xử với phần đông nữ sinh luôn là một thái độ bình thản, có lễ có nghĩa, không để cho đối phương có quá nhiều hi vọng , chỉ có
một nữ sinh trong cảm nhận của hắn, nàng luôn có một địa vị không ai có
thể sánh bằng.
Hắn đem nàng bảo hộ rất tốt, cẩn thận che chở cô, không bao giờ làm cho cô trở thành người bị mọi người công kích.
Buổi trưa cuối tuần, Quan Triển Lạc trở lại phòng ngủ sau khi đã luyện xong violon, đang tọa lạc trên cái giường lớn màu lam của hắn là một tòa
chăn nhỏ, một tiểu tinh linh không hề nghe lời nhưng vô cùng đáng yêu
đang quấn chặt cái chăn của hắn.
Hắn nhẹ nhàng tới cửa, cầm lên bộ đàm, nhẹ phân phó nhà bếp chuẩn bị bánh ngọt cùng bình hồng trà đưa lên.
Lê Chi Chi nằm im trên cái giường lớn của Quan Triển Lạc, cô tuy có nghe
thấy tiếng Quan Triển Lạc mở cửa đi vào cũng nghe thấy hắn dặn phòng bếp đưa tới trà buổi chiều, cô tuy không ngủ , nhưng thân thể đúng là rất
mệt mõi, không hề muốn động đậy một chút nào.
Dù sao phòng của
Quan Triển Lạc cũng giống như phòng của cô rồi, khi tám tuổi cô nhận
thức hắn thì chỉ cần tan học hoặc có ngày nghỉ cô đều chạy tới “Tòa
thành” này để “Chiếm lấy” vương tử.
Ba mẹ bộn bề công việc cùng
quan hệ bạn bè, ca ca cô là Lê Cư Trạch cũng xuất ngoại làm du học sinh
mất rồi, cô một người ở nhà quả thật là nhàm chán lắm.
Quan ca ca cũng giống cô, cũng ở nhà một mình như thế, nhưng Quan ca ca không
giống cô ở cái tính lười nhác, trừ thời gian hắn đi học, sau giờ học hắn còn có một đống lớn chương trình học thêm.
So với Quan ca ca, cô thật là người vô cùng rảnh rỗi.
Cô năm nay mười hai tuổi, với cá tính mơ mơ mộng mộng, chỉ cần nàng được
ăn được ngủ, có quan ca ca làm bạn thì nàng đã rất vui vẻ rồi.
Cô chính là có cuộc sống vô lo vô nghĩ như thế nên mới sinh ra những biến cố sau này.
Nằm quay lưng về phía Quan Triển Lạc, cô bỗng cảm giác giường bỗng trũng
xuống, Quan Triển Lạc ngồi cạnh cô, bàn tay to ôn nhu xoa xoa đầu của
cô.
“Chi Chi rời giường nhanh nào, hôm nay nhà bếp có chuẩn bị món mà em thích ăn đấy!”
Lê Chi Chi trở người lại, đôi mắt to tròn như biết cười bây giờ bỗng nhiên nhuốm đầy buồn phiền.
Quan Triển Lạc quan tâm hỏi: “Em cảm thấy không thoải mái à?”
Lê Chi Chi từ trước đến nay vẫn vui vẻ, lãng mạn và khờ dại như thế, dáng
vẻ nằm trên giường mà mặt mày nhăn nhó thật đúng là hiếm thấy, lấy bánh
ngọt ra hấp dẫn cô, cũng không khiến nàng vui lên được.
Lê Chi Chi vuốt cằm, đáp: “Làm phụ nữ phiền toái thật.” Cô thì thào.
“Làm sao thế?”
“Thường bà bà ở nhà nói đây là quá trình nào mà cô gái nào cũng phải trãi qua,
bụng đau kinh khủng, thân thể không thoải mái tí nào, em thật không muốn làm con gái, đúng là vất vả quá đi!.”
Lê Chi Chi dẩu miệng đáp.
Quan Triển Lạc là nam nhân thông minh, hắn lập tức hiểu ngay ra ý của Lê Chi Chi, hắn nhẹ nhàng vuốt đôi má phấn của cô, im lặng trấn an.
Sau đó, hắn đứng dậy đi đến nơi gác bộ đàm, nhanh chóng phân phó nhà bếp
đem hồng trà lạnh đổi thành canh đậu đỏ nóng, sau đó đem vài thanh
chocolate Pháp cho cô. Lê Chi Chi nghe chocolate có thể ăn được, lập tức bò dậy ngay.
Quan Triển Lạc nhìn nàng cười: “Không đau nữa rồi?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn đau khổ nhăn lên, hai tay cô ép vào bụng,đáp:
”Vẫn còn rất đau a…”
Hắn lại gần cô, khuôn mặt luôn luôn cười đùa của cô giờ đã biến mất, hắn cảm thấy thật đau lòng .
Khó trách người ta nói ai muốn lớn lên đều phải trả giá rất nhiều.
“Quan ca ca ơi, quản gia bà