Old school Swatch Watches
Kiều Thê Của Tôi

Kiều Thê Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322680

Bình chọn: 10.00/10/268 lượt.

út nào.

Hắn suy nghĩ gì vậy?

Vì sao hắn không nói lời nào?

Nghi vấn ở trong đầu nàng nhiễu loạn, nàng khẩn trương vuốt ve dây móc con thỏ, trong lòng càng lúc càng bất an.

Giang Chấn nhìn thẳng phía trước, đôi mày rậm nhíu chặt, không

biết đang suy nghĩ cái gì. Theo thói quen hắn bỏ thuốc ra, châm

thuốc, hít được một ngụm, đột nhiên như nhớ ra được cái gì, dập

mạnh xuống.

Thấy điếu thuốc bị dập tắt, nàng rụt cổ, nhớ tới lời bác sĩ nói trong bệnh viện, yêu cầu hắn cai thuốc.

Có phải vì chuyện này mà Giang Chấn tức giận không?

Bàn tay nhỏ bé trắng nõn, không ngừng xoa xoa con thỏ, tiếp tục im lặng, không khí thắt chặt làm cho nàng trở nên khó chịu.

Cuối cùng, nàng rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, lấy tất cả

dũng khí mở cái miệng nhỏ nhắn ra, hỏi cho rõ ràng, có phải hắn

đang tức giận không ..

‘ Anh –’

Nàng vừa mới nói một chữ, Giang Chấn đã quay đầu lại ngay lập

tức, nhìn thẳng vào mắt nàng, giọng trầm xuống: ‘Chúng ta lập

tức kết hôn đi.’

Ba ngày sau, họ kết hôn.

Giang Chấn nói được làm được, hôm rời khỏi bệnh viện, hắn theo Tĩnh

Vân về nhà, gặp cha mẹ nàng, không lãng phí một chút thời gian nào, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Không chuẩn bị tâm lý nên ông bà Lâm bị dọa đến thất thần. Chỉ có thể ngồi ở trên sô pha, sững sờ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Giang Chấn, và

khuôn mặt đỏ bừng của con gái.

Trước đó không lâu, bà mối cho Phượng Đình thành công lớn, bà còn

hưng trí nói, phải khai triển luôn để tìm một người chồng tốt cho Tĩnh

Vân nữa, làm cho bọn họ cũng mong muốn đứa con gái mình thương có thể

nhanh chóng tìm được lương duyên.

Không nghĩ tới bà mối còn chưa tìm được người thích hợp, Giang Chấn đã tìm tới cửa, mở miệng đã nói muốn kết hôn với Tĩnh Vân.

Sự khiếp sợ ban đầu qua đi, ông bà Lâm trấn định tinh thần, còn thật sự lo lắng.

Việc này tuy tới vội vàng, nhưng mà gả đứa con gái đầu cho Lệ Đại

Công, một vốn người thân cận gia đình, hôn sự chỉ cần chuẩn bị trong

vòng một tháng đã hoàn tất, gia đình còn cực kì vừa lòng với anh con rể

ngoan ngoãn này.

Mà Giang Chấn đang ở trước mắt này, lại là anh em tốt của con rể, là

bạn tri kỉ, vào sinh ra tử với nhau, tuy rằng hơi ít lời một chút, nhưng bất luận thế nào nhân phẩm và bề ngoài, đều rất tốt.

Lại nhìn Tĩnh Vân ngồi một bên, thỉnh thoảng trộm dò xét Giang Chấn

dáng vẻ thẹn thùng, trong lòng ông bà Lâm đều biết, con gái bảo bối của

mình sớm đã bị người đàn ông này chiếm được lòng rồi.

Huống chi, lúc này Tĩnh Vân đang nghi là mang thai, nghĩ đến cháu

mình đang dần hình thành, ông bà Lâm càng mềm lòng, nói chuyện với Giang Chấn hơn một giờ, cuối cùng cũng gật đầu, đồng ý hôn sự của hai người.

Ngày chị cả xuất giá, tục lệ rườm ra làm cho người ta đến phải ngất

nhưng hôn sự của Tĩnh Vân đơn giản hơn nhiều. Xin công chứng kết hôn cần ba ngày, ba ngày sau đó, cha mẹ nàng đã gả nàng cho Giang Chấn.

Hôm đó, thủ tục kết hôn xong, đã là lúc giữa trưa.

Giang Chấn trở về gặp cha mẹ vợ trước, rồi mang nàng về nhà hắn –

Hiện tại, đây là nhà của họ.

Nàng mang theo túi vải, đứng trước cái cửa sơn hồng đã sớm loang lổ, nhìn Giang Chấn mở cốp xe, giúp nàng xách hai túi hành lí.

‘ Vào đi.’ Nhìn thấy nàng sững sờ một chỗ, hắn hếch cằm hướng tới cái cửa, xách hành lý vào bên trong.

Tĩnh Vân xấu hổ ngọt cười, ngoan ngoãn theo hắn, lần đầu tiên dùng thân phận ‘Giang phu nhân’ đi vào nhà.

Bên trong sân, cỏ dại vẫn mọc um tùm như trước, màu xanh che lấp cả

trời; bên trong phòng khách, cũng chỉ có cái tivi và cái ghế da. Nàng

nhìn quanh phòng, phát hiện người đàn ông này vẫn giống như lúc trước,

nhà sạch sẽ những trống rỗng, bao quanh nhà chỉ có bốn bức tường, xem ra nó cũng thoáng đãng ghê.

Giang Chấn mang hành lý nàng vào phòng ngủ. Một lúc lâu sau đó, hắn

đi ra khỏi phòng, quần áo mặc hàng ngày đã đổi thành bộ âu phục màu xám.

‘ Tôi đi đi làm.’ hắn hời hợt nói.

‘ Đi làm?’ Tĩnh Vân mở to mắt, không thể tin được, hôm nay vừa mới kết hôn, mà hắn vẫn muốn đi làm.

‘ Tôi chỉ xin nghỉ nửa ngày thôi.’

‘ Vâng.’

Nàng lên tiếng, cái đầu nhỏ rủ xuống, khẩu khí khó nén được thất vọng.

‘ Đây là chìa khoá dự bị.’ Giang Chấn đi tới trước mặt nàng, đưa một

xâu chìa khóa giao cho nàng, rồi rút cái thẻ trong chiếc ví da ra, bỏ

vào trong tay nàng. ‘Đây là tài khoản ngân hàng, mật mã là 662571, cần

cái gì thì em tự mua.’ Nói xong, hắn đi về phía cửa.

Mắt thấy hắn đã đi tới sân, gần ra đến cửa rồi, Tĩnh Vân cầm cái thẻ, vội vàng đuổi theo.

‘ Ách, cái kia — cái kia –’ nàng đứng ở trước cửa phòng khách, vội vàng mở miệng. ‘Cái kia –’

Ba tiếng liên tiếp ‘ Cái kia’ , cuối cùng cũng làm cho Giang Chấn dừng cước bộ, quay đầu nhìn nàng, chờ nàng nói hết câu.

Nàng thở hổn hển, nắm chắc cơ hội đặt câu hỏi.

‘ Chừng nào thì anh về?’

Mày rậm nhăn lại, hắn nheo mắt, suy nghĩ trong chốc lát. ‘Không biết được, khả năng phải vài ngày!’

‘ Mấy ngày không về ư?’ n