
phía sau nàng,
hay tay khoanh trước ngực, trong mắt còn che giấu ý nghĩ, khó có
thể thấy đáy.
Nàng sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên. ‘Cái kia — này — anh,
anh anh anh anh anh, anh trở về đi, không cần đi theo chờ em đâu !’ Hai
tay nàng vung loạn, nhanh chóng muốn đuổi người.
‘Mau vào đi, không cần lãng phí thời gian.’ Hắn không hề lui đi mà
còn tiến tới, tiến lên vài bước, dùng thân hình cao lớn bức nàng tiến vào phòng thay đồ, rồi mới đứng yên một chỗ, không nhúc nhích, chờ
xem quá trình kiểm tra trực tiếp cùng với kết quả.
Tĩnh Vân mặt đỏ tai hồng đóng cửa lại, rồi ngồi xổm xuống, đem mặt vùi vào trong lòng bàn tay, ngâm nga kêu khổ.
A, nàng có phải may mắn hay không, Giang Chấn không kiên trì muốn
theo nàng vào đây để xem toàn bộ quá trình sử dụng que thử
thai?
Nàng ngồi xổm ở chỗ cũ, chờ cơn sóng triều đi qua xong, mới chậm rãi đứng lên, làm theo cách lúc trước, thực hiện các bước làm. Tuy
đây là lần thứ hai thử thai, nhưng tâm tình của nàng vẫn khẩn trương
như trước, nhất là khi nghĩ đến, Giang Chấn đang chờ ở ngoài cửa, nàng
càng khẩn trương đến mức bàn tay nhỏ phát run.
Kiểm tra, kết quả giống lúc trước.
Tĩnh Vân cắn môi, xiết chặt que thử, hai chân nàng run rẩy, chậm
rãi đến trước cửa. Mở cửa phía trước ra, nàng quay đầu nhìn xung quanh, mong chờ phòng thay đồ có cửa sổ, để nàng có thể ‘cùng cái que
lẩn trốn’, không cần đi ra ngoài đối mặt với Giang Chấn.
Thực đáng tiếc, phòng thay đồ không có cửa sổ. Nàng thất vọng thở
dài một hơi, trong lòng kỳ thật cũng hiểu được, đuổi bắt là nghề của
Giang Chấn, cho dù hôm nay nàng thoát được nhưng dù là đuổi tới chân
trời góc biển đi chăng nữa hắn vẫn sẽ bắt được nàng trở về.
Vạn bất đắc dĩ, nàng nhẹ nhàng đi ra cửa, đập vào ánh mắt nàng là khuôn mặt tuấn tú ngăm đen. Nàng còn chưa kịp phản ứng, bàn tay to
đã tham lam cướp đến, dễ dàng lấy đi que thử thai trong tay nàng.
Giang Chấn cầm que thử thai, mắt nghiêm túc nhìn, sắc mặt Tĩnh
Vân không phải đỏ bừng, mà là trắng bệch. Nàng bắt đầu hoài nghi, có
người nào vì xấu hổ cực độ quẫn đến mức mà chết đi không.
Trời ạ, hắn cầm que thử thai của nàng! Trên đó còn dính … của nàng — của nàng — của nàng –
‘Thế này là thế nào?” Giang Chấn hỏi, khuôn mặt nghiêm túc nhìn
que thử, như kiểu nó là vật chứng mấu chốt của một vụ án
quan trọng vậy.
Hộ sĩ đi tới, nhẹ nhàng giải thích.
‘ Xuất hiện hai vạch thể hiện đang mang thai.’ hộ sĩ mỉm cười.
‘Làm ơn đưa que thử cho tôi, mời hai vị quay lại phòng khám.’
Giang Chấn giao ‘vật chứng’ ra , Tĩnh Vân xấu hổ đến mức không
muốn sống nữa, quay trở về phòng khám. Vừa mới bước vào phòng khám, tầm mắt bác sĩ rời khỏi màn hình máy tính, nhã nhặn cười.
‘ Lâm tiểu thư, cô được xác định là đã mang thai.’ Bác sĩ lại
nhìn nhìn màn hình, bổ sung một câu. ‘Theo dự đoán, trước mắt cô đã
mang thai tám tuần rồi.’
Hai chữ cuối cùng, làm cho nàng phục hồi tinh thần, đôi mắt đen láy tràn đầy nghi hoặc.
‘ Tám tuần á?’ Nhưng bọn họ ước chừng mới chỉ khoảng sáu tuần trước thôi mà……
‘ Tuần mang thai được tính từ khi nguyệt sự của cô chấm dứt.’
Bác sĩ nhìn ra sự hoang mang của nàng, chủ động giải thích, lại ngẩng đầu nhìn hộ sĩ vừa đi vào miệng phân phó. ‘Cô Lí, làm ơn mang Lâm
tiểu thư sang phòng sát vách để chuẩn bị siêu âm.’
Cái gọi là phòng sát vách, chính là gian phòng kế đó được ngăn cách bởi một tấm rèm hồng. Bên trong có hé ra một cái giường
đơn, cạnh đó có một màn hình cùng với dụng cụ siêu âm.
Chẳng nghi ngờ gì là Giang Chấn cũng sẽ theo vào. Nàng không hề có ý đuổi hắn đi, biết là kháng nghị nhiều cũng chỉ tổn phí công sức thôi.
‘ Mời nằm lên giường, rồi kéo quần ngoài và đồ lót xuống.’ hộ sĩ đi tới, nhẹ giọng hướng dẫn.
Nàng cắn răng, nằm trên giường, kéo quần xì líp, cả quần phía
ngoài xuống nữa. Ngay cả khi đã chuẩn bị tâm lý, nàng nằm trên đó
vẫn xấu hổ đến mức ngoảnh đầu sang một bên, không dám nhìn biểu
hiện của Giang Chấn.
‘ Như vậy vẫn còn cao, dụng cụ không chiếu được tới tử cung.’ hộ sĩ nói thêm. ‘Làm ơn kéo xuống một chút nữa.’
Màu đỏ lan sang hai bên má, nàng cứng cỏi tụt quần xuống thêm một chút nữa.
‘ Làm ơn kéo thêm một chút nữa.’
Nàng lại dùng hai tay kéo quần xuống thêm, vì xấu hổ quá mà tay hơi run run.
Trời ạ! Giang Chấn đang nhìn! Hắn nhất định đang nhìn, hắn nhất định đang nhìn, nhìn nàng…… Nhìn nàng……
Trời ạ!
Thấy nàng luôn không ngừng vặn vẹo, hộ sĩ liếc mắt nhìn người
đàn ông đang im lặng bên cạnh, nhịn không được lời nói mang ý
cười, trực tiếp làm rõ. ‘ Cô có thể kéo khoảng mười phân xuống
dưới nữa không.’
Quên đi, sao lại cảm thấy thẹn chuyện này được, nàng đã từng
trải qua truyện này rồi mà! Nàng hít sâu một hơi, vư