
g đau khổ lâu như vậy, rốt cuộc hôm nay tất cả đều kết thúc. Trong nhất thời họ nhìn lẫn nhau không nói được điều gì.
Hai mắt Mạnh Hi Tông không rời khỏi mặt Tô Di, cất từng bước đi về phía giường. Tô Di chỉ cảm thấy tiếng bước chân trầm ổn kia như đang đi vào tim mình. Nhìn gương mặt anh tuấn như trước của anh, nhưng khí sắc lại hoàn toàn khác trước đây, lòng Tô Di đau xót, cô rơi lệ.
Vòng tay ấm áp kiên cố ôm chặt lấy cô, Mạnh Hi Tông khẽ hôn lên giọt nước mắt cô, mỉm cười hỏi "Khóc cái gì?"
Tô Di tựa đầu vào lồng ngực của anh, thế mà anh lại trở mình, đặt cô xuống phía dưới, gần như hơi nóng vội hôn khắp cơ thể cô.
"Chờ một chút" Tô Di luồn tay vào mái tóc màu đen của anh "Em còn rất nhiều lời muốn nói với anh."
Mạnh Hi Tông cúi đầu ừ một tiếng, cũng không dừng động tác "Nói đi"
Tâm tình Tô Di bị anh làm cho thoải mái rất nhiều -- quả nhiên đàn ông và phụ nữ khác biệt rất lớn...
"Người máy Hình Diệu kia đột nhiên xuất hiện, có phải có vấn đề hay không? Rốt cuộc thân phận là gì? Tại sao lại giúp con người?"
Động tác Mạnh Hi Tông khựng lại chút, nhưng lại tăng thêm sức làm cô thở dốc lên một tiếng, lúc này mới hỏi ngược lại "Em cảm thấy có vấn đề gì ư?"
Tô Di hơi có chút không yên lòng, đáp lại "Hắn ta là vua cơ giới, là Nguyên soái người máy bỗng nhiên xuất hiện. Hắn đoạt được quyền chỉ huy quân sự của người máy, bây giờ lại mang sự vụ cụ thể giao cho Hình Kỳ Lân -- có lẽ đây chính là vấn đề."
"Ừ" Mạnh Hi Tông hôn lên từng tấc da thịt của cô "Còn có lý do, đủ để tin tưởng hắn -- Hắn đã yêu một người phụ nữ, hơn nữa cũng chấp nhận trả giá bằng tánh mạng, vứt bỏ chủng tộc."
Tô Di không ngờ đến thủ lĩnh người máy thần kỳ như thế, lại đi yêu một phụ nữ loài người. Ngoài sự ngạc nhiên ra, cũng khiến cô nhớ lại Hình Nghị, cho nên cô hơi yên lặng.
Cô không muốn nhắc tới hay nghĩ đến tên người máy này.
Nhận thấy được sự yên lặng của cô, trong tiếng nói của Mạnh Hi Tông có nụ cười "Không hỏi nữa hả? Vậy anh bắt đầu nhé?"
"Chờ một chút" Bỗng nhiên Tô Di cắt ngang anh "Người máy có thể tin được thật sao?"
Mạnh Hi Tông bỗng giật mình, lại nghe tiếng nói của cô nhỏ xuống "Em thấy người hư thể rất mạnh, chúng ta có nên thừa cơ hội này..."
Mạnh Hi Tông yên lặng trong chốc lát "Anh sẽ suy nghĩ."
Tô Di gật đầu "Vâng. Cũng phải xem người hư thể có thể tin tưởng được hay không nữa."
Thế mà anh lại nắm lấy hai tay cô "Đã về bên anh rồi thì giao chuyện này cho anh đi."
Tô Di cười "Anh đã từng bị thương nặng như vậy có sao không ?"
"Em có thể thử xem."
Khi anh mở hai chân cô ra, ánh mắt sâu thẳm sáng rực, Tô Di lại nhẹ nhàng nắm lại hai tay của anh.
Mặc dù muôn phần khó khăn, cô vẫn lên tiếng "Hi Tông, Hình Nghị cũng không có làm được. Chỉ thiếu chút xíu thôi, nhưng hắn đã buông tha cho em."
Cô không muốn giấu diếm anh bất cứ chuyện gì, cô muốn cho anh biết, mình vẫn hoàn toàn thuộc về anh.
Mạnh Hi Tông không lên tiếng.
Bàn tay của anh nắm thật hai chân bé nhỏ của cô, anh phát giác ra, lần đầu tiên mình mơ hồ muốn vợ mình cảm nhận được sự đau đớn.
Không phải vì hoài nghi, cô nói, anh hoàn toàn tin tưởng tuyệt đối. Nhưng anh không cách nào để cô biết, toàn thân của cô, nơi kín đáo riêng tư của cô, rõ ràng từng chút từng chút đều là hơi thở của người máy khác.
Hơi thở của một người đàn ông khác, bao gồm cổ tay, dấu răng đỏ thắm sau tai, bao gồm vết bầm ở hai bên đùi.
Cho nên, anh càng muốn phải triệt để chiếm lấy cô, làm cô phải nhớ thật kỹ cảm giác anh mang đến cho cô, khắc lên dấu ấn thật sâu. Vì như thế mới có thể hoàn toàn che giấu dấu vết của người đàn ông khác để lại.
Cô ấy nói thiếu chút nữa đã làm được ư?
Đó là một hình ảnh thế nào?
Nghĩ thôi cũng khiến người khác nổi điên.
Mạnh Hi Tông ngước mắt lên, lẳng lặng nhìn cô "Quên hắn đi."
Sắc mặt Tô Di hơi tái xanh, gật đầu.
Mạnh Hi Tông giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt qua khuôn mặt và cơ thể của cô, dịu giọng nói "Không ai có thể mang em đi, bất kể là con người, người máy, hay là người hư thể."
Tô Di không phát giác được sự khác thường trong giọng nói của anh, chỉ nghĩ trong lòng anh khó chịu, làm cô vô cùng thương tiếc. Cô ngồi thẳng lên, ngẩng đầu, chủ động hôn lên đôi môi lạnh lẽo của anh. Anh nhìn vào đôi mắt nhắm lại của Tô Di rất sâu, giống như cây kiếm sắc bén hung hăng đâm phá thân thể người phụ nữ, mạnh mẽ xuyên qua cô.
Tô Di mới đầu ngây ngất sa vào vòng tay của anh, dần dần, lại phát giác có gì hơi khác ngày thường.
Trong dĩ vãng, mặc dù vẻ bề ngoài anh lạnh lùng, nhưng trong những lúc thế này, bao giờ cũng dịu dàng êm ái, kiên nhẫn kéo dài. Nhưng hôm nay, cô nghĩ có lẽ xa nhau quá lâu, sự chịu đựng của anh đã tận, cho nên vừa lên, lại nhẫn tâm không hề lưu tình.
Tô Di đau lòng cho anh, đau lòng tất cả mọi chuyện của anh, sự khuất nhục anh phải chịu, sự đau đớn anh đã trải qua. Cho nên, cô không nói tiếng nào, chỉ dịu dàng quấn lấy anh, mặc anh thỏa mãn.
Mà thân thể mềm mại dịu dàng, rõ ràng càng làm anh mê đắm, lại càng mạnh mẽ hơn. Trong nháy mắt, anh ngẩng đầu, ánh mắt vừa rực lửa vừa lo lắng, như ngọn lửa hoang dại lại mang t