pacman, rainbows, and roller s
Kiêu Sủng

Kiêu Sủng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325622

Bình chọn: 9.00/10/562 lượt.

n từ phía xa như khối băng lạnh lẽo.

Đi đến gần hành tinh Trùng tộc, không ít sỹ quan binh lính của Cố thị đều không nhịn được ngẩng đầu lên ngắm nhìn. Người đứng bên cạnh Giản Mộ An thăm dò nét mặt, đề nghị "Sỹ quan chỉ huy, bây giờ đi đến tinh cầu Tự Do, cũng đã nửa đêm, nếu như các anh có hứng thú, có muốn quan sát trước mặt đất các hành tinh hay không?"

Đề nghị này rất hợp với tâm ý của Cố Vũ Khanh. Trên thực tế, các tham mưu quân sự đều cho rằng nên xem xét thiết thực. Hiện tại, Liên Minh tinh hệ Vĩnh Hằng, đến tột cùng là có nghênh đón hòa bình chân chính hay không?

Giản Mộ An nhìn về phía Cố Vũ Khanh "Vậy phải xem ý của Nguyên soái rồi."

Cố Vũ Khanh gật đầu "Được. Vậy thì làm phiền sỹ quan chỉ huy."

Mặc dù là người hư thể nửa máy, nhưng bọn họ hoàn toàn bảo lưu tất cả tình cảm của con người. Cho nên khi khi nhánh hạm đội lưu vong này bước chân lên quê nhà xa xưa, khó tránh khỏi có chút say mê cuốn hút.

Dấu vết lửa đạn trên bề mặt quả đất các hình tinh vần còn rõ rệt. Nhưng hiển nhiên, người dân của các chủng tộc cũng đã bắt đầu cuộc sống an cư lạc nghiệp mới.

Trên hành tinh Trùng tộc, đại đội Lính Đánh Thuê và binh lính Trùng Tộc, nghiêm chỉnh hợp lực khai thác tài nguyên khoáng sản quý báu; trong một hang động trên sườn núi Trùng tộc, trùng mẫu bận rộn sinh sôi nẩy nở, vô số trứng trùng tỏa ánh sáng tím dưới nắng mặt trời. Giản Mộ An hơi phát hiện kinh ngạc, quân đội trú ở đây đã biết tin tức người hư thể đến, một đội trùng tộc đã chờ ở sân bay từ sớm, chuẩn bị đặc sản địa phương, ví dụ như thủy tinh, dao găm tinh xảo, áo khoác lông, áo khoác da.

Các sỹ quan của Cố thị vội vàng ngăn cản sự nhiệt tình của Trùng tộc, kỷ luật quân đội nghiêm minh, làm sao họ dám nhận. Cố Vũ Khanh còn chưa lên tiếng, Giản Mộ An biết thời biết thế giơ tay lên "Xin cứ nhận."

Cuộc thăm dò mặt đất lần này, mang đến khá nhiều nơi tham quan du lịch. Nhưng đến khi tai nghe mắt thấy những sự vật ở đây, làm cho đội quân của Cố Vũ Khanh từ từ khoan khoái.

Trên tinh cầu Mơ Ước, vẫn còn là rạng sáng mùa hè. Trên quảng trường, ngọn lửa ăn mừng hòa bình thắng lợi vẫn còn chưa dập tắt. Thậm chí có rất nhiều người đang nằm ngủ trên quảng trường, cũng không ít quán bar mở cửa thâu đêm, cuộc sống phóng túng cười đùa xôn xao huyên náo.

Thấy đoàn quân nhân nghiêm túc đang đi, những người thanh niên uống đến say khước cũng không quên cung kính xiêu vẹo chào theo nghi thức quân đội.

"Kính chào Liên Minh... Kính chào Lính Đánh Thuê" Bọn họ híp mắt, giọng nói kích động "Tất cả đều nhờ vào các ngài! Tất cả đều nhờ vào các ngài."

Đến khi bọn họ đi đến quang cảnh xinh đẹp nhất của tinh cầu Mơ Ước - Trước thác nước ngân hà, họ gần như cũng say vì cảnh đẹp.

Một thác nước cao lớn như một chiếc đai ngọc, từ vách đỉnh núi đổ xuống lấp lánh, tiếng nước đổ nhưng khúc nhạc êm tai lúc bình minh. Nóng tối đã lui dần trong không gian, thác nước ngân hà rực rỡ đổ xuống chiếc đầm sâu lóng lánh như mộng ảo.

Quân Liên Minh đóng ở đây đã chờ đợi từ lâu, có chút kích động chào đón. Đi theo phía sau là mười mấy thiếu nữ mặc váy lụa mỏng, hở vòng eo mềm mại xinh đẹp.

"Đoàn bạn đến là vinh hạnh của tinh cầu Hy Vọng." Sỹ quan kia thoạt nhìn hơi ngốc nghếch, sỹ quan phụ tá bên cạnh lại nói thân thiện "Thưa các sếp, nếu đã tới, nên thử chút nước chất của thác ngân hà được không? Nước chất giàu khoáng sản vật chất nơi này được bán ở các tinh cầu khác với giá 100ml bằng 1000 đồng Liên Minh."

Những thiếu nữ kia tay cầm một chén nước suối, cất bước thướt tha đi đến.

Cỗ Vũ Khanh thấy những thiếu nữ hở hang, chân mày cau lại. Giản Mộ An thấy thế hạ giọng nói "Đừng lộn xộn, kêu các cô ấy đi đi."

Các thiếu nữ rõ ràng hơi kinh hãi, mọi người đang cầm chén trên tay, mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, tiến thối lưỡng nan.

Cố Vũ Khanh nhận lấy một chén nước suối trong tay thiếu nữ, uống một hơi cạn sạch. Đúng là nước suốt trong veo ngọt ngào, tinh thần sảng khoái.

"Cám ơn" Hắn trầm giọng nói với người thiếu nữ, cô gái nghe vậy, mặt đỏ lên, lặng lẽ lui ra.

Những sỹ quan khác thấy thế cũng thả lõng, nhận lấy nước suối, mọi người cùng nhau uống. Nhiều năm lưu vong bên ngoài, không nhịn được nhìn ngó bàn tay các cô gái mấy lần.

Cùng với kỷ luật quân đội nghiêm minh, nên trong quân đội của Cố thị rõ ràng nghiêm túc hơn với quân Lính Đánh thuê lưu manh. Nhìn những sỹ quan binh lính ngây ngô đàng hoàng này, Giản Mộ An thầm cười.

Đoàn người đi vòng quanh mấy trọng điểm ở tinh cầu, thậm chí còn cùng nhau dùng buổi trưa tại đây. Chỉ có điều, bước lên tinh cầu Hi Vọng của người máy đóng quân, tất cả mọi người bắt buộc phải đề phòng chặt chẽ.

Nhưng đối đoàn người xuất hiện trên mặt đất, người máy địa phương cũng không có bất ngờ. Dường như đây là chuyện hoàn toàn bình thường. Thậm chí bọn họ thấy không ít con người, đi lại trên đường lớn của thành thị. Có người xem ra giống như vợ chồng, có người xem ra lại giống như mẹ con.

"Đều là người máy" Sỹ quan kỹ thuật thu lại dụng cụ thăm dò mini, nói khẽ với Cố Vũ Khanh. Cố Vũ Khanh nhẹ gật đầu, nhìn về phía Giản Mộ An đang yên lặng đứ