Kiếp Này Em Từng Có Anh

Kiếp Này Em Từng Có Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323223

Bình chọn: 9.5.00/10/322 lượt.

tháng Mười một, Du Dĩnh và Từ Ngọc chúc mừng sinh nhật tôi, bọn họ mời tôi đi ăn ở một nhà hàng Nhật Bản.

“Chúc mừng tuổi 30 vui vẻ!” Du Dĩnh nói.

“Xin cậu đừng nhắc đến con số 30 nữa.”Tôi nài nỉ.

“Ba tháng trước tớ đã bước sang tuổi 30, giờ cuối cùng cũng đến lượt cậu!” Du Dĩnh cười hớn hở.

“Tớ vẫn còn một năm tám tháng nữa.” Từ Ngọc còn hớn hở hơn.

Bọn họ mua tặng tôi một chiếc bánh ga tô, hình chiếc bánh là một chiếc áo lót, lại là một kiệt tác của chị Quách.

“Chiếc bánh này là cúp 34A, rất vĩ đại, chúc cậu luôn vươn cao như thế.” Từ Ngọc nói.

“Tớ cũng chúc cậu luôn vươn cao như thế, gánh vác của cậu hơi nặng nề mà!” Tôi nói với Từ Ngọc.

“Còn một tiếng nữa là đến 12 giờ, chúng ta đến đâu để vui chơi tiếp đây?” Từ Ngọc hỏi.

“Đi đâu cũng được, tớ lái xe kín mui của Đại Hải đến đây.” Du Dĩnh nói.

“Đại Hải có một chiếc xe kín mui sao?” Từ Ngọc hỏi Du Dĩnh.

Chiếc xe kín mui của Đại Hải màu trắng tím, biển số xe là AC8166.

“AC không phải là A Cup sao?” Tôi đột nhiên liên tưởng.

“Biển số ấy do bố anh ấy đăng ký cho, cũng chẳng phải số may mắn gì, có điều xe đã quá cũ. Cậu không nói, tớ cũng không để ý đến AC chính là A Cup.” Du Dĩnh nói.

Từ Ngọc nhảy lên xe. “32A, khởi động nào.”

Du Dĩnh ngồi vào ghế lái, hỏi tôi. “34A, cô muốn đi đâu để nghênh đón tuổi 30?”

“Tớ muốn đi... đến một nơi nào đó chậm hơn Hồng Kông một ngày, như thế sau khi đồng hồ điểm mười hai tiếng, tớ vẫn còn 29 tuổi.” Tôi nói.

“Hình như không có nơi nào chậm hẳn một ngày so với Hồng Kông thì phải, nhiều nhất cũng chậm khoảng mười tám tiếng thôi, chính là Hawai. À còn một chỗ nữa, là vùng Polynesia của Pháp.”

Từ Ngọc nói.

“Chúng ta đến Polynesia đi! Tớ muốn trẻ lại mười tám tiếng đồng hồ!” Tôi đứng lên trong thùng xe nói lớn. “Nơi đó vừa hay mặt trời mới mọc.”

“Tin tớ đi, 30 tuổi cũng chẳng phải cái gì quá tệ đâu.” Du Dĩnh nói. “30 tuổi mà vẫn chẳng có người đàn ông nào mới là điều tệ hại nhất đấy.”

“Tớ lại cho rằng sở hữu một vòng eo hai thước ba khủng khiếp hơn chuyện 30 tuổi mà chẳng có người đàn ông nào.” Từ Ngọc nói.

“Có gì khủng khiếp hơn bộ ngực hai thước ba chứ!” Tôi nói.

Xe đã đến Shek[1'>.

[1'> Bãi biển Shek O thuộc vịnh Repulse. Đây là bãi biển đông đúc với bờ biển rộng, phong cảnh núi đá hùng vĩ và ngôi làng cạnh bờ biển với nhiều nhà hàng, quán café và các quán ăn BBQ.

“Tớ đi mua ít đồ.” Nói rồi Từ Ngọc chạy vào một cửa tiệm tạp hóa nhỏ, sau đó ôm một bọc đồ đi ra, cười nói hớn hở với tôi. “Tớ mua mấy chai nước khoáng Pháp, giờ đến Polynesia, cậu sẽ trẻ lại mười tám tiếng đồng hồ!”

“Tốt quá rồi!” Tôi trả lời.

Trên thế gian này liệu có ai chỉ vì muốn trẻ lại mười tám tiếng đồng hồ mà phải chạy đến một nơi khác như tôi không? Nhưng khi từ nơi đó trở về, liệu có già đi mười tám tiếng không nhỉ? Ăn trộm mười tám tiếng đồng hồ, kể cũng thật hoan hỉ.

12 giờ đêm, chúng tôi mở mấy chai nước khoáng Pháp, dù thế nào thì tuổi 30 cũng đã đến.

“Chẳng phải Trần Định Lương trùng ngày sinh tháng sinh với cậu sao?” Từ Ngọc bỗng sực nhớ ra. “Có cần chúc mừng sinh nhật anh ta không?”

“Chắc anh ta đang cùng người khác chúc mừng sinh nhật rồi.”

“Chắc chắn anh ta đang rất nhớ cậu.” Du Dĩnh nói.

“Đừng nhắc đến anh ta nữa, tớ rất sợ anh ta.” Tôi nói.

“Cậu đừng có tuyệt tình với anh ta như thế.” Từ Ngọc nói. “Tớ sợ anh ta không chịu thiết kế bìa cho Vũ Vô Quá. Điều này quan trọng lắm đấy, sách anh ấy viết sắp xong rồi.”

“Được rồi! Vì cậu, tớ tạm thời hòa hoãn với anh ta.”

“Giá như số tuổi của người phụ nữ cũng giống như cúp ngực thì tốt biết mấy.” Du Dĩnh nói. “30 tuổi cũng phân thành ba cấp, có tuổi 30A, 30B, 30C. Tuổi 30 có thể qua trong ba năm.”

“Tốt nhất nên có cúp D.” Từ Ngọc nói.

“Văn Lâm tặng quà gì cho cậu vậy?” Du Dĩnh hỏi tôi.

“Tối nay tớ mới biết.” Tôi trả lời.

“Văn Lâm đối xử với cậu tốt thật đấy.”

“Đại Hải đối xử với cậu không tốt sao?”

“Có mấy người đàn ông chịu mua nhà cho phụ nữ đâu, hơn nữa người phụ nữ đó lại chẳng phải vợ mình. Ngành luật sư chúng tớ thụ lý những việc đàn ông thuê nhà, mua nhà cho phụ nữ ít vô cùng. Dù muốn mua nhưng lại không muốn trả tiền một cục, chỉ trả theo kỳ, mà một khi chia tay liền cắt ngay khoản tiền chi trả. Mấy tay có tiền ấy đế tình nhân sống trong căn biệt thự mấy trăm mét vuông, nhưng lại đứng tên công ty của anh ta. Căn hộ tớ và Đại Hải đang ở đứng tên cả hai đứa.”

“Tớ rất xúc động. Văn Lâm cũng không phải người giàu có, tiền mua căn hộ đó là những đồng tiền mồ hôi nước mắt của anh ấy đấy, là tiền mà anh ấy đổi bằng bao nhiêu áp lực công việc đấy.”

“Cậu có yêu cầu gì với đàn ông vậy?” Du Dĩnh hỏi tôi.

“Tớ hy vọng người đàn ông của tớ là nhất phẩm.” Tôi nói. “Tớ muốn anh ấy là cấp A.”

“Người đàn ông của tớ cũng là cấp A.” Từ Ngọc nằm dài trên bãi cát nói một cách hạnh phúc.

“Cậu chấm điểm cho Đại Hải bao nhiêu?” Tôi hỏi Du Dĩnh.

“A-.”

“Sao lại là A-?” Tôi hỏi lại.

“Nếu có điểm A- thì tớ sẽ chấm Vũ Vô Quá A cộng.” Từ Ngọc nói.

“Anh ấy vẫn chưa cầu hôn tớ, nên tớ chỉ có thể cho A- thôi.” Du Dĩnh nằm sấp trên bãi cát nói.

“Nếu Văn Lâm chưa kết hôn, tớ sẽ chấ


Insane