XtGem Forum catalog
Kiếp Này Em Từng Có Anh

Kiếp Này Em Từng Có Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323161

Bình chọn: 9.00/10/316 lượt.

hiểu tại sao một số người phụ nữ không có tình yêu nhưng vẫn khư khư nắm lấy danh phận của mình. Dù không tình yêu, nhưng danh phận dù chết cũng phải nắm cho chắc, còn một ngày giữ danh phận ấy thì còn là người của anh ta, còn cơ hội đợi anh ta quay về. Nỗi đau của người đàn ông đối với người phụ nữ, có lẽ cũng chính là không thể cho người phụ nữ ấy một danh phận, vì thế anh ta mới dùng rất nhiều tình yêu để chuộc tội.

“Anh yêu em nhiều thế liệu có phải vì thương hại? Anh không cần phải làm thế, bởi đó chính là điều em tự chọn cho mình.” Tôi xót xa.

“Nếu không yêu người ta thì làm sao thấy thương hại chứ?” Văn Lâm ân cần nói.

Văn Lâm cúp máy, tôi ngâm mình trong bồn nước ấm, tắm xong vẫn không tài nào ngủ được, lăn lộn cả đêm trên giường. Văn Lâm nói rằng, nếu không yêu sẽ không xót xa. Thế là yêu trước hay xót xa trước nhỉ? Anh ấy xót xa vợ mình, vậy có phải trước đây anh ấy cũng từng yêu cô ta?

3 giờ sáng, dưới lầu dậy lên mùi bánh thơm phức. Bình thường 7 giờ sáng chị Quách mới bắt đầu làm bánh, sao hôm nay lại dậy thơm mùi bánh vào giờ này chứ? Tôi mặc quần áo bước xuống xem sao.

Tôi gõ cửa tiệm bánh, một lúc sau, chị Quách ra mở cửa. Tóc chị có vẻ rối bời, dáng vẻ rất tiều tụy, son trên môi cũng nhợt nhạt. Bình thường chị trang điểm rất kỹ.

“Cô Châu, vẫn chưa ngủ sao?” Chị hỏi.

“Em không ngủ được, lại ngửi thấy mùi bánh thơm quá.”

“Xin lỗi, đáng lẽ chị không nên làm bánh vào lúc này, nhưng chị chẳng biết làm gì, chị cũng không thể nào chợp mắt được.” Giọng chị tràn đầy nỗi niềm. “Nếu em cũng không ngủ được, vào đây làm ấm trà nhé? Bánh cũng làm sắp xong rồi.”

“Vâng ạ!” Thật sự tôi không kiềm chế nổi sức hấp dẫn của mùi bánh thơm ngào ngạt ấy. “Chẳng phải bánh đã có người đặt rồi sao?”

“Không, chị tự làm đấy, em đến xem này.”

Chị ấy dẫn tôi vào bếp, lấy trong lò nướng ra một chiếc bánh vừa nướng đủ độ. Đó là một chiếc bánh ga tô xoài rất đẹp.

Tôi ăn một miếng, ngon thật đấy.

“Chị Quách, bánh này ngon quá ạ.” Tôi khen thật lòng.

“Cô đừng gọi tôi là chị Quách, bạn bè đều gọi tôi là Quách Trúc.”

“Trúc? Măng trúc ấy hả?” Tôi ngạc nhiên.

“Bố tôi rất thích ăn măng trúc nên gọi luôn tôi là Trúc.”

“Quách Trúc - cái tên cũng thật đặc biệt.”

“Trúc cũng có đặc điểm tốt ở chỗ quanh năm đều có để ăn. Tôi cũng thích ăn măng.”

“Sao chị lại bán bánh ngọt thế?”

“Tôi học từ mẹ, bà là người phụ nữ của gia đình, rất thuần thục thiên chức của người phụ nữ. Bà nổi tiếng làm bánh ngon, giờ bánh tôi làm ra còn thua xa so với bà. Năm 18 tuổi tôi lấy chồng, chuyển từ Indonesia đến Hồng Kông, sinh được một trai, một gái, không làm việc gì cả. Tôi không ăn được vị bánh ngọt của Hồng Kông, đúng lúc nhiệt huyết đang lên, tôi liền mở tiệm bánh của mình. Kinh doanh một cửa tiệm nho nhỏ này thôi cũng vất vả lắm! Hóa ra trước đây làm cô bé vẫn sướng hơn nhiều.” Chị Quách dùng tay xoa bóp đôi vai của mình.

“Để em giúp chị.” Tôi đứng phía sau, mát xa vai cho chị.

“Cám ơn em.”

“Chồng chị không phản đối việc chị đi kiếm tiền chứ?”

“Chúng tôi ly hôn rồi.”

“Em xin lỗi.”

“Không sao, cuộc hôn nhân này ngoài việc đã cho tôi hai đứa con ra, tôi còn có một khoản tiền kha khá, dù không làm gì cũng không phải lo chuyện tiền nong cho đến lúc già.”

“Các con của chị đâu?”

“Thằng lớn ở Anh, con bé ở Mỹ, chúng nó đều tự lập.”

“Tiếc quá, chúng không thể thường xuyên nếm những miếng bánh ngon của chị.”

“Cô biết vì sao tôi ly hôn không?”

“Có phải có kẻ thứ ba không?”

Chị Quách gật đầu. “Cô ta trẻ hơn chồng tôi hai mươi tuổi, lần đầu tiên gặp cô ta, tôi đã giật mình. Cô ấy giống hệt tôi, chỉ có một điểm duy nhất khác, đó chính là: cô ấy là bản sao thời trẻ tuổi của tôi. Giây phút đó, bỗng nhiên tôi thấy được an ủi, chồng tôi yêu cô ta, điều đó chứng tỏ trước đây anh ấy từng yêu tôi sâu đậm, anh ấy đã yêu một người phụ nữ giống vợ mình như đúc.”

Tôi và vợ Văn Lâm có giống nhau không nhỉ? Đó là điều tôi vẫn thường hoài nghi, và cũng mong muốn được biết.

“Hồi còn trẻ thân hình của tôi quyến rũ lắm!” Chị Quách mỉm cười mơ hồ chìm vào hồi ức xa xăm.

“Em có thể thấy như thế.”

“Chị cũng từng có eo đấy.”

Suýt chút nữa tôi đã phụt ngụm trà trong miệng. Câu than thở của chị Quách quả thật quá đỗi buồn cười. Tôi đang tìm cách che giấu bộ mặt của mình thì đã nghe thấy chị cười phá lên trước.

“Thật đấy, trước đây chị eo ót lắm.” Chị đứng lên, hai tay chống eo nói. “Trước khi kết hôn, eo chị chỉ có một thước bảy, sau khi sinh thằng lớn vẫn giữ được hai thước, nhưng sinh đến con bé thì tình hình không cứu vãn được nữa.”

“Từ trước đến giờ em chưa từng có eo một thước bảy, lúc gầy nhất cũng chỉ có một thước tám.”

Chị Quách dùng tay véo véo hai khối thịt ở bên eo. “Eo của chị cũng giống như chuyện xưa vậy, một đi không bao giờ trở lại, đúng là chuyện xưa chỉ có thể hồi tưởng lại.”

“Chị tin em đi, eo của chị không phải quá thô đâu.” Tôi ngắm vòng eo của chị chắc khoảng hai thước ba.

“Thật không?”

“Bộ ngực của chị đầy đặn lắm, chính vì thế nên vòng eo nhìn không thô chút nào cả, trông chị rất phúc hậu.” Tôi tưởng tượng hồi còn trẻ chị