Duck hunt
Kiếm Thần Truyền Thuyết

Kiếm Thần Truyền Thuyết

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321933

Bình chọn: 8.00/10/193 lượt.

i “Thời kỳ nghiệp chướng đã qua rồi, mà ta cũng không thấy khó chịu như trước đây nữa đâu”

“Phải không? Vậy là tốt rồi!” nàng không tự chủ mà thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi lập tức giật mình. Bắt đầu từ khi nào, nàng đối với hắn sinh ra cảm giác này? Có chút gì đó đang thay đổi sao? “Thủy Diễm.” Trong vườn hoa, Thủy Mị gọi muội muội đang muốn tránh mặt mình lại.

“Tỷ tỷ, gọi ta có việc?” Thủy Diễm ngẩng đầu lên nhìn tỷ tỷ của mình nói.

“Chủ Quân còn muốn tính ở trong này mấy hôm nữa, đợi cho nữ tử nhân loại kia thương thế tốt lên, sau đó sẽ quay lại Bất Sóng cung”

“Ta biết.”

“Vậy ngươi lại có biết hay không, Chủ Quân rất coi trọng nữ tử nhân loại này.” Thủy Mị nhìn chằm chằm Thủy Diễm, cẩn thận quan sát từng biểu tình nhỏ nhất trên khuôn mặt của muội muội.

Hàm răng cắn chặt môi lại, trên đôi môi đỏ mọng cũng in rõ dấu răng “Ta biết, nữ tử nhân loại kia đối với Chủ Quân mà nói rất trọng yếu.” Nàng tại sao lại không biết chứ, theo hai trăm năm trước đã biết chuyện, cho dù năm tháng dài trôi qua, nhưng kết quả vẫn là giống nhau.

“Như vậy là tốt.” Thủy Mị gật gật đầu “Tỷ tỷ chỉ là muốn nhắc nhở ngươi, không cần tùy tiện có động cơ giết người, nếu là ngươi giết nữ tử nhân loại này, chỉ sợ Chủ Quân cũng sẽ không tha cho ngươi” Hai người từ nhỏ đã là tỷ muội, nàng tự nhiên không hy vọng muội muội duy nhất của chính mình xảy ra chuyện gì.

“Tỷ tỷ, ta sẽ không giết nàng.” Thở dài một tiếng, Thủy Diễm chậm rãi nói.

“Ngươi cam đoan sao?” Nàng vẫn là không yên lòng.

“Dạ, ta cam đoan.” Thủy Diễm mở to mắt, gật gật đầu. Vận mệnh luôn thích trêu đùa con người, cho dù là một vị thần tôn quý như Chủ Quân cũng chạy không thoát được sự trêu đùa của vận mệnh, mà nàng. . . . . . Chỉ có ở một bên lặng yên nhìn, sau đó ghi tạc tâm ý này vào trong lòng.

“Kia. . . . . .”

“Thủy Mị cô nương.” Cách đó không xa, một giọng nói gọi tên của nàng. Thủy Diễm cùng Thủy Mị đồng thời ngẩng đầu, hướng về chỗ thanh âm nhìn lại.

Một thân quần áo màu vàng nhạt, ở trong gió nhẹ nhàng tung bay. Quý Tranh từng bước chạy tới trong vườn hoa, đứng vững trước mặt hai người.

“Tỷ tỷ, ta có việc, ta đi trước.” Liếc mắt nhìn người trước mặt, Thủy Diễm lách sang một bên, bước nhanh tránh ra.

“Nàng. . . . . . Có phải hay không chán ghét ta?” Quý Tranh gãi gãi đầu, lập tức có chút không thích ứng được. Nữ tử kia lạnh lùng, tựa hồ đối với nàng rõ ràng có loại tình cảm chán ghét

“Không phải chán ghét, chính là còn xa lạ thôi. Thủy Diễm tính tình xưa nay đã như vậy, ngươi cũng đừng để ý đến muội muội ta làm gì.” Thủy Mị quyến rũ cười nói. Khí sắc của nàng đã tốt hơn rất nhiều so với mấy ngày trước kia, xem ra mấy ngày nay điều dưỡng vẫn là có chút hữu hiệu.

“Hoàn hảo nàng không phải chán ghét ta.” Quý Tranh thè lưỡi. Dù sao không hiểu vì sao lại bị một người xa lạ chán ghét, vẫn là một cảm giác thật sự khó chịu.

“Chủ Quân đâu? Người không có cùng ở một chỗ với ngươi sao ?” Thủy Mị mắt nhìn phía sau Quý Tranh hỏi.

“Vừa mới thấy, hắn tựa hồ có chút không thoải mái, cho nên lại ly khai.” Nghĩ đến mới vừa rồi trải qua bị hắn hút máu, nàng trong lòng vẫn còn sợ hãi .

Không thoải mái? Thủy Mị sững sờ một chút, lập tức khôi phục tự nhiên. Cho dù thân thể của Chủ Quân không khoẻ, có Thủy Diễm ở một bên chăm sóc, tin tưởng cũng sẽ không có vấn đề gì “Vậy ngươi tới tìm ta là . . . . .”

“Chính là tới tìm ngươi tâm sự mà thôi a.” Hoặc là có thể nói phải tìm hiểu thêm một chút tin tức, dù sao hiện tại nơi này hoàn toàn xa lạ với nàng

“Tán gẫu? Tán gẫu cái gì?” Thủy Mị nghiêng đầu hỏi.

“Tỷ như nơi này là chỗ nào, còn có. . . . . . Ách, ngươi cùng muội muội của ngươi đều là thủ hạ của chủ tử, như vậy các ngươi đều là. . . . . . Ma sao?” Càng nói đến mặt sau, thanh âm của Quý Tranh càng nhỏ.

Thủy Mị mấp máy môi, lập tức nói: “Nơi này là tòa phủ đệ thuộc lãnh thổ vùng núi của nước Bạc Phách Đỗ, phạm vi xung quanh vùng núi của nước Bạc Phách Đỗ đều thuộc về vùng lãnh thổ của Kiếm Thần, mà Bất sóng cung thì tại trên đỉnh núi. Về phần ta cùng Thủy Diễm đúng thật là Ma Nhân, ma nhân bên trong lãnh thổ vùng núi nước Bạc Phách Đỗ, cũng đều là ma nhân trung thành với Quận Chủ.”

“Ngươi là nói. . . . . . Chung quanh đây có thật nhiều Ma Nhân sao?” Quý Tranh bất giác nuốt xuống một ngụm nước bọt.

“Liền giống như nhân loại các ngươi muốn trồng trọt, muốn sinh sống, Ma Nhân cũng như thế.” Thủy Mị giải thích nói “Kỳ thật sự khác nhau giữa Ma Nhân cùng nhân loại, chính là động tác càng thêm nhanh nhẹn, hơn nữa từ khi ra đời đã có pháp thuật, còn nhân loại thì cần phải học mới có pháp thuật” pháp thuật của Ma Nhân mạnh yếu chủ yếu là tùy thuộc vào huyết thống .

“Nhưng là, Ma Nhân không phải thích ăn nhân loại sao?”

“Ăn thịt nhân loại? !” Thủy Mị bất giác bật cười “Theo ta biết, chỉ có số rất ít Ma Nhân mới có thể như thế, bởi vì một ít Ma Nhân cùng dã thú tạp giao, sở đản sinh ra thú nhân mới sẽ ăn thịt nhân loại. Mà đại đa số Ma Nhân, ăn đồ ăn cũng giống như của nhân loại. Bất quá lại nói lại, nhân loại không phải cũng ăn gà vịt, thịt bò sao? Đạo lý cùng Ma Nhân ăn thị