
tác chiến có công, bất luận xuất thân, đều luận chiến công mà phong quan ban tước?”
“Đúng vậy!” – Phương Quân Càn mặt trầm như nước, “Huynh không phải cũng thấy ta đại nghịch bất đạo chứ? Quốc
gia đương thời đều theo thể chế kế thừa, coi quý tộc là quốc gia căn
bản, là chỗ phát sinh nhân tài tinh anh, lịch đại tướng lĩnh đều từ đó
mà chọn lựa ra, đối với vương triều mấy trăm năm qua đều rất trung
thành. Sách này mà chuẩn, quý tộc quyền thế tất bị suy giảm thế lực,
hoàng quyền không người ủng hộ, vương vị tất dao động. Mà trong dân gian kẻ có thực tài theo đường đó mà tiến thân, cùng con cháu quý tộc cạnh
tranh công bằng, phân tranh bằng ý chí cùng tài năng, địa vị ngang nhau… Đến lúc đó rõ ràng thành mối họa!”
“Vớ vẩn!” – Tiếu Khuynh Vũ vỗ vỗ vào tay vịn luân y, ánh mắt sắc như điện, “Chính đó mới là tạo phúc vạn dân, công lao vạn đại!”
Phương Quân Càn kinh ngạc. Lẳng lặng dò xét, trong mắt Phương Quân Càn chợt nổi lên một cảm xúc mơ hồ không tên.
Hắn cười cười, trong nụ cười có ý cảm ơn, thần sắc cũng có điểm tươi tỉnh
hơn: “Chỉ có huynh… Chỉ có huynh muốn ta duy trì chính sách này thôi!”
Tiếu Khuynh Vũ thản nhiên châm trà, thật tình nói: “Việc làm này chỉ có ích
nước lợi dân, có công với xã tắc, kẻ nào phản đối chứng tỏ tầm nhìn thấp kém, Tiểu hầu gia không cần để trong lòng. Tối nay ta lấy trà thay
rượu, kính Tiểu hầu gia một ly.”, “Không, là ta phải cảm tạ huynh. Trừ
huynh ra, còn ai đủ năng lực thấy được cái chân chính tinh túy trong
chính sách này chứ?”. Phương Quân Càn nâng chén, một hơi uống cạn “Ngay
cả gia phụ đối với chuyện này cũng phản cảm dị thường…”
“Vương gia nói như thế nào?”
“Người nói, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng. Tiện dân chỉ là tiện dân, làm
sao có tài cán gì, muốn tìm phượng hoàng trong bầy chim sẻ, quả thật chỉ là vọng tưởng…”
Tiếu Khuynh Vũ miết nhẹ ngón tay lên miệng chén trà, nói: “Vương gia nói như vậy không khỏi võ đoán rồi. Tục ngữ có nói một câu ‘Anh hùng chớ hỏi
xuất thân’ mà!”
“Tuyệt diệu!” – Phương Quân Càn mạnh miệng cười lớn, vỗ tay tán tưởng, đoạn
nói: “Câu này thực sự là tinh hoa. Haha, Tiếu Khuynh Vũ, chỉ có huynh
mới nói được một câu xác đáng đến vậy. Ta vẫn muốn tìm một câu ngắn gọn
mà khái quát hết ý tứ của mười hai sách này, nhưng đáng tiếc nếu không
phải quá ư dài dòng khó hiểu thì cũng lộn xộn vô nghĩa, chẳng thể nào có được một lời đích đáng như huynh.”. Nhìn chăm chú Tiếu Khuynh Vũ, hai
mắt hắn sáng như sao, vô hạn cảm kích.
Tiếu Khuynh Vũ tiếp tục nói: “Tiểu hầu gia tầm nhìn trác tuyệt, thể hiện ở chính xuất phát điểm của thập nhị sách này”
Phương Quân Càn nghiêm túc: “Thỉnh các hạ nói kỹ càng hơn!”
“Bởi vì xuất phát điểm suy nghĩ của Tiểu hầu gia không phải là từ cách nhìn
nhận vấn đề của vua quan Đại Khánh, mà là cách nhìn của kẻ có chí bá chủ thiên hạ, tìm kiếm nhân tài.”
Lời vừa nói ra không khỏi khiến Phương Quân Càn giật mình.
Tiếu Khuynh Vũ thần thái điềm tĩnh, nói tiếp: “Nếu phạm vi tuyển cử quan lại tướng lĩnh được mở rộng, sâu sát đến tận giới bình dân cùng nô lệ, vậy
thì quốc gia càng có nhiều cơ hội hấp thụ nhân tài… Nếu Đại Khánh ta
quyết thi hành chính sách này, thì không chỉ con dân Đại Khánh, sợ là cả nhân tài lân bang cũng ùn ùn phó hội. Đến lúc đó Đại Khánh không tốn
một binh một tốt, binh sĩ không cần đổ một giọt máu cũng có thể trở
thành bá chủ thiên hạ.”
“Thật là kỳ lạ… Chúng ta rõ ràng chỉ mới quen biết vài ngày, vậy mà có cảm
giác như đã hiểu nhau cả đời người…”, Phương Quân Càn nhìn trân trân
Tiếu Khuynh Vũ, thành thật: “Người ta nói kẻ hữu duyên chỉ một lần gặp
cũng như cố tri, ta vẫn không tin. Nhưng bây giờ, ta tin…”
Khi hắn đã tắt đi nụ cười mạn bất kinh tâm trên đôi môi nghiêm nghị mà
khinh bạc, có cảm giác như một luồng ánh sáng rạng rỡ lóa mắt vừa lướt
qua trên đôi đồng tử trong suốt cương nghị. Cử động của con ngươi vô
cùng linh hoạt, ánh mắt thong dong mà uy lực, nhất cử nhất động toát ra
khí độ tiêu sái, điềm tĩnh tự nhiên. Cả người hắn giống như một ngọn
đuốc rực cháy, luôn luôn tồn tại một loại mị lực cuốn hút người khác gần như là yêu dị. Nhìn thần thái hàm ẩn của Phương Quân Càn, Tiếu Khuynh
Vũ không ngăn được mình muốn tán thưởng một tiếng.
Có lẽ, thái độ ngạo mạn bất cần mà hắn luôn tỏ ra ngoài kia chỉ là một cái mặt nạ để ngụy trang thôi.
“Cái gọi là ‘chỉ cần có tài liền tiến cử’ đã đủ nói lên điểm trọng yếu của
việc dùng người. Việc trị quốc là để duy trì đế chế, những người tài
giỏi cùng chung tay góp sức nắm giữ toàn cục, quốc gia tự khắc được duy
trì lâu bền…”
Đối với Phương Quân Càn, Tiếu Khuynh Vũ là một thính giả hiếm hoi biết lắng nghe người khác, cùng y nói chuyện thực sự có một cảm giác rất thoải
mái.
Trước kia, hắn cũng đàm luận với một số người về chính kiến cùng quan điểm
của mình, nhưng bọn họ, hoặc là không hề hứng thú nghe hắn giảng giải,
thậm chí dè bỉu hắn, hoặc cơ bản không hiểu hắn nói gì nhưng cũng làm ra vẻ thông suốt, vơ vẩn nói góp một vài chuyện chẳng liên can. Thậm chí
có những người… bọn họ không hề quan tâm ai đang nói cái gì,