
Tân vừa mang đến trà Long Tĩnh, thật hữu duyên.” Phương Quân Càn phát
hiện, Tiếu Khuynh Vũ ở trong tiểu lâu này, các phòng đều không có bậc
cửa, có lẽ để tiện cho y ra vào, nếu có bậc cửa, luân y di chuyển quả
gặp khó khăn không ít.
Xông hương trừ tạp niệm, rửa chén bỏ cặn dơ, ấm ngọc ủ nước nóng, cam lộ tinh khiết nhuận trà… (1)
Động tác của bạch y thiếu niên như mây trôi nước chảy, nhất cử nhất động đều lộ ra cốt cách tao nhã xuất trần, khí chất phi phàm thế gian hiếm thấy.
Để nước sôi hai lượt, thiếu niên vén tay áo, nghiêng ấm ngọc, chỉ thấy một dòng nước mảnh chậm rãi dội lên, hòa quyện cùng những lá trà xanh, trên chiếc tách sứ trắng, làn khói mỏng màu xanh lục cất mình uốn lượn.
Y không rót trà thẳng một lượt vào chén, mà từ tốn, nhịp nhàng nghiêng ấm ba lần, dừng ba lần nhưng dòng chảy vẫn không bị ngắt quãng, hương thơm thanh khiết u nhu của trà bắt đầu thoát ra, thấm vào gan vào ruột.
Đợi những lá trà thấm nước trĩu nặng, từ từ chìm xuống đáy chén, bạch y
thiếu niên khoát tay, môi cười ôn nhu: “Trùng thủy, Phượng hoàng tam
điểm đầu (2), Tiếu mỗ kính gửi lời chào hỏi khách viếng thăm!”
Phương tiểu hầu gia nóng lòng nói: “Bổn hầu nghe hương trà thơm ngát đã thấy
trong người không thể chờ đợi, Khuynh Vũ mau đến ‘Phụng trà Quan Âm
phủng ngọc bình’ (3) đi!” (Chú thích: Chuyện nhà Phật kể rằng, Quan
Thế Âm Bồ Tát luôn mang bên người một chiếc Bạch Ngọc tịnh bình, trong
bình là cam lộ có thể tiêu trừ tai ương, chữa trị bách bệnh, cứu khổ cứu nạn. Khi chủ nhân đem trà ngon thiết đãi quan khách, ta thường gọi
“Quan Âm phủng ngọc phẩm” tức là muốn chúc khách quý khang thái an lành, trọn đời bình an)
Tiếu Khuynh Vũ hai mắt sáng ngời: “Thì ra Tiểu hầu gia cũng là người am hiểu trà!”
“Quá khen rồi!” – Phương Quân Càn hai tay tiếp nhận chén sứ trắng từ tay
Tiếu Khuynh Vũ, từ tốn đưa lên mũi hít sâu một hơi hương trà, hương thơm quyến rũ chưa từng ngửi qua khiến cho kẻ từ nhỏ đã từng nếm qua trăm
loại trà như hắn cũng không nén được ngưỡng mộ.
Tiếu Khuynh Vũ nghiêm nghị nói: “Trà đức có bốn chữ ‘lý, kính, thanh, dung’, thưởng thức trà có thể khiến cho con người tĩnh tâm bình khí, trữ định thanh hòa. Cổ nhân từng nói ‘Trà là loại vật chất cực kỳ tinh
tế, hấp thụ tú khí của đất Âu, đất Mân, khí hậu vùng thung lũng tạo ra
hồn trà cũng như phẩm chất tuyệt vời của trà, giúp tiêu trừ tạp niệm,
rửa sạch vướng bận, trí thanh đạo hòa, không phải người quá đỗi tầm
thường cùng trẻ con thì đều phải biết. Bên trong sự yên tĩnh, thanh đạm, thuần khiết là ý vị cao độ, đạt đến sự thanh tịnh tuyệt đối.’ (Tống Huy Tông Triệu Cát) (4). Quả là rất chí lý!”. Lời vừa dứt, nâng chén nhấp một ngụm, rồi nhắm mắt lại thưởng thức.
Phương Quân Càn cũng dần tĩnh tâm lại, nối bước làm theo, nâng chén lên, nhắm mắt hưởng thụ.
Chỉ thấy một làn hương cực kỳ thanh khiết, thuần túy, chậm rãi tuôn chảy từ trên xuống dưới, quyện vào phủ tạng, thấu triệt nội tâm. Phương Quân
Càn trong một thoáng chốc tưởng như vừa được tắm mình trong tinh hoa của Phật pháp.
Tâm hồn lâng lâng bay lướt qua không gian bao la rộng lớn, tinh thần giao
hòa sâu sắc với tự nhiên, người và trà như tan biến trong nhau, trở lại
chỗ hư không vô cùng.
“Tuyệt! Tuyệt! Thật là tuyệt!” – Mở to mắt ra, Phương Quân Càn không khỏi luôn
miệng tán thưởng, nhưng đột nhiên sầm mặt lại: “Không được rồi!”
“Sao?” – Tiếu Khuynh Vũ ngẩng lên nhìn hắn.
Phương Quân Càn vẻ mặt đau khổ: “Uống trà này xong, thiên địa chẳng còn thứ gì hạp khẩu, sau này không còn được uống nữa thì làm sao?”. Hắn nhăn trán
rồi lập tức mặt dày cười tà: “Chi bằng mỗi ngày ta đều đến, chúng ta
cùng thưởng trà tâm giao, tĩnh tâm dưỡng thần, đó chẳng phải là nhân
sinh khoái hoạt ư?”
Tiếu Khuynh Vũ bực bội. Trên đời kẻ không biết xấu hổ y từng gặp qua không
ít, nhưng chưa bao giờ gặp kẻ không biết xấu hổ nào đến như hắn! Ngặt
nỗi không thể đắc tội, lập tức lảng chuyện: “Tiểu hầu gia sao hôm nay
lại có hứng thú quang lâm hàn xá vậy?”
Phương Quân Càn vẻ mặt buồn bã, đặt chén trà xuống bàn: “Thiên Tấn xâm phạm bờ cõi, Đại Khánh ta đường đường là một nước lớn mà tuyệt không ai dám chủ động nghênh chiến, ta buồn bực không ngủ được, nghe nói Tiếu công tử
thường thổi tiêu thưởng nguyệt, ta lần theo tiêu thanh mà đến.”
Tiếu Khuynh Vũ thở dài, tự giễu: “Sung sướng lâu càng trở nên khiếp nhược.
Võ tướng thế hệ sau ngày càng thua kém cha anh, trong triều lại khiếm
khuyết hiền tài, vũ không đủ an bang, quốc gia sẽ sớm suy vong.” Phương Quân Càn giận dữ: “Sáng nay ta đệ trình lên Bệ hạ 《Sĩ tốt đề bạt tấn thăng thập nhị sách》, kết quả bị một đám cựu thần phê phán chỉ trích, công kích tơi bời, nói
nào là sách này làm thay đổi căn bản quốc gia, còn nói Đại Khánh có suy
tàn cũng là tại ta, Phương Quân Càn, bọn họ không tiếc sống chết, quyết
ngăn cản thi hành sách đó.”
Tiếu Khuynh Vũ cả kinh: “《Sĩ tốt đề bạt tấn thăng thập nhị sách》?, phải chăng là chính sách chọn lựa binh sĩ mà dân gian đang đồn đại,
phàm là kẻ ra trận lập công, lập tức thoát khỏi thân phận ti tiện. Binh
lính