
sâu trong sự bất bình vẫn phảng phất một chút gì đó, một cảm giác thật bất đắc dĩ, mặc dù Thích Vô Ưu không muốn thừa nhận, hắn vẫn không thể tự dối lòng… Trong lòng đang dâng lên một sự kính phục cùng cảm động…
Y có thể thấu suốt mình, tín nhiệm mình, liều lĩnh bất chấp quá khứ lầm lạc, bị cả thiên hạ khinh ghét của mình, vẫn một lòng nể trọng. Kẻ tuyệt đỉnh thông minh như Thích Vô Ưu làm sao không hiểu, một khi Tiếu Khuynh Vũ bất chấp tất cả mà thừa nhận mình, y phải hứng chịu rất nhiều áp lực cùng ngờ vực của mọi người!
Nhưng mà… “Thật sự là quá nham hiểm mà!”
Thanh âm phẫn uất của Thích Vô Ưu còn chưa kịp dứt thì… “Mắng chửi sau lưng người khác không phải là việc làm của người quân tử đâu. Tiếu mỗ nghe thấy hết rồi đó!” Thanh âm nhỏ nhẹ ôn nhu mà làm Thích Vô Ưu giật bắn, nhảy dựng lên.
Lập tức quay đầu lại, quả nhiên thấy Tiếu Khuynh Vũ đang được Trương Tẫn Nhai hộ tống, khoan thai tiến vào chòi cỏ.
Tay áo dài uyển chuyển phất phơ trong gió nhẹ, ngọc quan buộc chặt búi tóc đen nhánh, giữa trán điểm một vết chu sa thanh khiết thê diễm, dung mạo tựa tranh. Hình dung y hệt như một vị tiên nhân hạ phàm, toát lên vẻ siêu nhiên thoát tục, vô nhiễm hồng trần, trong trẻo không vướng bận dù chỉ một chút khói lửa tranh chấp của thế nhân.
Y ngồi điềm nhiên trong luân y, tao nhã cung tay thi lễ: “Thích quân sư, đã lâu không gặp!”
Thích Vô Ưu bất động thanh sắc, ngữ khí lạnh lùng đáp lại: “Công tử, đã lâu không gặp!”
Thích Vô Ưu hắc hắc cười lạnh, nhưng ngữ âm vẫn không giấu được tức giận: “Vốn tưởng công tử là quân tử khiêm nhường, nho nhã lễ độ, ngờ đâu ngài lại lợi dụng phi tần của Đại vương khiến cho Vô Ưu thân bại danh liệt!”
Tiếu Khuynh Vũ mỉm cười trêu ghẹo: “Vậy chẳng phải chứng tỏ mị lực của Thích quân sư thiên hạ vô địch sao? Thiên hạ vẫn đồn rằng… Tam quý phi vốn ái mộ Thích quân sư đã lâu, Tiếu mỗ chỉ làm cho Liêu Minh quốc chủ trong ‘một chút sơ xuất’, thấy thư tình Tam quý phi viết cho Thích quân sư thôi mà.”
Nghe y nói giống hệt như đó chỉ là thứ chuyện nhỏ không đáng kể, chỉ ba câu chín điều giãi bày là có thể phủi bay đi sạch vậy.
Thích Vô Ưu cười phẫn nộ: “Bởi vậy, quốc chủ mới hoài nghi ta cùng phi tần của người tư thông, giận dữ điên cuồng lôi Vô Ưu ra đuổi cùng diệt tận!”
Tiếu Khuynh Vũ mưu tính sâu xa, hiểu rõ lòng người, y trầm ngâm: “Thích quân sư, trên đời không một nam nhân nào chịu được sỉ nhục có một người vợ lăng loàn trắc nết. Huống chi, ngay cả một cơ hội để biện bạch, Liêu Minh quốc chủ cũng cự tuyệt Thích huynh mà.”
Chỉ một câu nói, đánh trúng nỗi đau, Thích Vô Ưu chết lặng!
Thích Vô Ưu thần sắc thảm đạm, kiệt quệ. Đúng vậy, thực sự trong lòng hắn không trách Tiếu Khuynh Vũ. Bởi lẽ, lập trường hai bên đối địch, dùng kế sách ti tiện hèn hạ đối phó nhau cũng là chuyện thường tình, theo lý thường ai cũng phải làm như vậy, nên Thích Vô Ưu không thể sợ, càng không thể oán.
Nếu như… quốc chủ thật lòng tín nhiệm mình, thì mưu kế kia của Tiếu Khuynh Vũ đối với người chẳng qua chỉ là một thứ chuyện cười để mua vui thôi…
Nước cờ này của Tiếu Khuynh Vũ, chính là đánh cược lòng tin của quốc chủ đối với mình!
Kết quả ra sao? Ngay cả một cơ hội giãi bày biện bạch cũng không có! Nếu không nhờ hảo bằng hữu mật báo, chỉ sợ giờ này Thích Vô Ưu ta đã phơi thây ở Liêu Minh thành đô rồi.
Trận cược này, hắn đã thua, thua thảm hại, cay đắng, xót xa.
Thích Vô Ưu không thể không thừa nhận, Tiếu Khuynh Vũ có đôi mắt nhìn người sáng suốt sắc sảo hơn mình nhiều…
Nụ cười của Tiếu Khuynh Vũ trở lên lặng lẽ tịch mịch: “Thích huynh, Tiếu mỗ biết hiện tại huynh rất băn khoăn, huynh cũng chẳng quyến luyến gì cảnh sống nơm nớp đề phòng minh thương ám tiễn (2), mỗi ngày sống là cứ phải lo không biết ngày chết là ngày nào!”
Lời nói của y vô cùng thành thật, chí tình: “Thân là quân sư, thực khổ cho huynh…”
Thích Vô Ưu chợt cảm thấy trên mặt ươn ướt, chỉ nghĩ là vùng núi này không khí ẩm ướt, bất giác đưa tay sờ thử, không ngờ là lệ tràn mi, giàn giụa.
Tất cả chua xót thống khổ âm thầm nhẫn nhịn bao nhiêu năm qua giờ chỉ một lời của Tiếu Khuynh Vũ mà phơi bày toàn bộ! Quân sư, lắm mưu nhiều kế là vậy, ngoài mặt được người ta nể trọng, vinh quang là vậy, nhưng kỳ thực vô cùng cô độc. Lập được công lao thì chủ nhân động tâm dè chừng, vô tài vô đức thì bị thải loại thất sủng, quân vương nơm nớp đề phòng mình soán vị, còn quần thần xa lánh phòng bị, ngầm tính kế hãm hại mình.
Thật sự, chẳng có lúc nào chung quanh không tràn ngập âm mưu quỷ kế, chẳng may bất cẩn, dù chỉ một khắc sơ ý thì đầu liền lìa khỏi cổ. Kẻ làm quân sư, mưu kế càng thâm trọng, càng mau chết!
Tiếu Khuynh Vũ vẫn ngồi điềm nhiên, người hơi ngả ra dựa vào lưng ghế, bóng dáng tựa như thuyền trăng lướt nước, thanh khiết đến vô cùng, tú lệ đến vô cùng, khóe thu ba tĩnh lặng lạnh lùng như nước hồ thu, nhưng đồng thời, cũng khiến người ta thấy một chút gì đó mong manh, dễ vỡ.
“Tiếu mỗ biết làm như vậy là ép uổng Thích huynh, bắt Thích huynh phải chịu oan khuất, nhưng trừ huynh ra, Tiếu mỗ thực không biết còn người nào có thể đảm nhiệm vị