Snack's 1967
Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa

Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327871

Bình chọn: 9.5.00/10/787 lượt.

ập tức quay lưng đi làm mì ngay.

“Ta đã tham quan khắp Bát Phương Thành, chỉ có vằn thắn nơi đây là ngon nhất!” – Tiểu hầu gia nhanh nhẹn rót trà lau đũa để sẵn trên bàn, thái độ vô cùng vồn vã ân cần “Sở dĩ có tên ‘Ngũ Bảo’ là vì, ‘ngũ bảo’ chính là chỉ năm loại nguyên liệu không thể thiếu của món ăn này, gồm có: rau cần, nấm hương, hành lá, tôm bóc vỏ, cải trắng. Quán Ngũ Bảo nhờ vậy mà vang danh thiên hạ, hôm nay ta đặc biệt đưa Khuynh Vũ đến đây để huynh có dịp thưởng thức đó!”

Nhìn thấy vẻ mặt hồ hởi y hệt như dâng kỳ trân bảo vật của Phương Quân Càn, Tiếu Khuynh Vũ không khỏi cảm thấy buồn cười.

“Để nhị vị chờ lâu…!” – Chủ quán khéo léo múc vừa đủ hai bát vằn thắn bưng ra bàn, “Mời nhị vị công tử thong thả dùng!”

Phương Quân Càn cười: “Lão cứ đi làm việc đi!”

Chủ quán cứ chần chờ không vội rời đi ngay, nghĩ nán lại để được hưởng lây chút quý khí của hai người cũng tốt!

“Hai vị công tử chắc vừa từ xa đến đây phải không, thật lạ mặt quá!” – Lão đánh bạo phỏng đoán.

Phương tiểu hầu gia nghe vậy, chẳng biết nên khóc hay nên cười, bụng bảo dạ: lão có thể ở Bát Phương Thành làm ăn buôn bán, phát tài phát lộc như vậy là nhờ phúc của bổn hầu, chẳng biết mắt mũi lão như thế nào mà bảo bổn hầu ở đâu mới đến?

Tiếu Khuynh Vũ vẫn im lặng thưởng thức bát vằn thắn trước mặt. Y ăn thực sự rất chậm, cắn một miếng nhỏ rồi từ từ nhai kỹ, sau đó chiêu một chút nước dùng, chầm chậm để mọi thứ hòa lẫn vào nhau, tinh tế thưởng thức vị ngon ngọt. Vẻ mặt ngời lên sự thỏa mãn toại nguyện, cảm giác không giống như y đang ăn một bát vằn thắn bình thường, mà giống như đang thưởng thức một loại sơn hào hải vị trân quý. Thời tiết nóng nực, vằn thắn cũng nóng đến phỏng môi, gương mặt vốn thanh khiết mà lãnh đạm như ngọc thạch của y thoáng ửng hồng như đôi má đào thiếu nữ, cái trán kiên nghị trầm tĩnh cũng lấm tấm mồ hôi.

Tất cả biểu hiện đó đều được Phương tiểu hầu gia thu hết vào trong mắt, trước mặt hắn lúc này, Tiếu Khuynh Vũ đã cởi bỏ vầng hào quang của một Vô Song công tử cao ngạo băng lãnh, trở lại dáng dấp của một thiếu niên mười bảy tuổi, tỏ ra thái độ vô cùng chân thật, không chút e dè phòng bị…

Phương Quân Càn đẩy một đĩa trộn lẫn nhiều loại rau dùng kèm đến bên Tiếu Khuynh Vũ: “Vằn thắn phải phối hợp với những thứ dùng chung này mới ngon!”

Chủ quán nhìn thấy, nhịn không được xen mồm vào: “Hai vị tình cảm thật là tốt nha! Các vị là huynh đệ với nhau à?”

“Không phải!” – Phương tiểu hầu gia bỗng dưng sinh tâm muốn chòng ghẹo ai đó, hắn quay sang người bên cạnh cười gian tà, tuyên bố, “Y là người của ta!”

AAAAAAAA!

Sét đánh ‘rầm’ trúng người chủ quán! Lão há hốc mồm, hai mắt trợn trừng nhìn trân trân hai người vẫn ung dung ăn trước mặt, toàn thân cứng ngắc.

Tiếu Khuynh Vũ nghe vậy thì có hơi nhộn nhạo trong lòng, nhưng chẳng chút tỏ ra ngoài, vẫn tiếp tục chú mục vào bát vằn thắn trước mặt – thậm chí cả thìa nước dùng cầm trên tay cũng không sái ra một giọt.

Mấy lời đại loại như vậy y nghe mỗi ngày không dưới chục lần, nghe mãi nên bản thân cũng tự miễn nhiễm, không thèm phản ứng.

Tiếu Khuynh Vũ không thể vì những việc như vậy mà nổi xung với Phương tiểu hầu gia, hay tỏ ra khó chịu bực bội. Bằng không trong khi ở Bát Phương Thành này y sẽ chẳng làm được việc gì, bởi ngay cả thời gian để nổi giận cũng không đủ!

Ông lão tội nghiệp đưa ngón trỏ run run chỉ: “Y là… là người của ngài?”

Phương tiểu hầu gia gục gặc đầu xác nhận: “Người của ta!”

Y, chính là Khuynh Vũ của ta.

Khuynh Vũ của ta, chỉ cần bốn chữ đó trên miệng, cũng hơn tất cả cao lương mỹ vị, sơn trân thủy bảo trên đời, không thể có sự thỏa mãn toại nguyện nào sánh được.

Khuynh Vũ của ta.





---oOo---

(1): lầu Tần quán Sở là chỉ nơi thanh lâu kỹ viện.

Mấy ngày nay, chẳng hiểu sao tâm tình của Vô Song công tử lại đặc biệt tốt, tuy trên mặt y lúc nào cũng tỏ ra vẻ không vui không buồn, chẳng oán chẳng giận, nhưng Phương tiểu hầu gia chỉ cần để ý xem xét sự thay đổi rất nhỏ ở đuôi chân mày cũng đủ nhìn ra biểu cảm hào hứng đó.

Trong vẻ vui mừng kín đáo, dường như cũng có một chút đắc ý nữa…

Khi Phương tiểu hầu gia lấy làm lạ không nhịn được phải mở miệng thắc mắc thì Vô Song công tử thản nhiên thu chiết phiến, vỗ vào bàn tay nghe ‘bập’ một tiếng: “Có thể tính kế hạ gục Liêu Minh đệ nhất mưu sĩ, bất luận là ai cũng sẽ cảm thấy đắc ý mà!”

Cứ tưởng tượng đến lúc Thích Vô Ưu bị Liêu Minh quốc chủ truy sát, Tiếu Khuynh Vũ lại cảm thấy tâm tình vô cùng tốt – đến nỗi, mùa hạ năm nay cũng không đến nỗi nóng bức khó chịu cho lắm…

“Tiểu hầu gia, xem ra chẳng bao lâu nữa, Bát Phương Thành chúng ta sẽ thu nạp thêm nhiều người tài trí mưu lược nữa đây!”

Phương tiểu hầu gia kinh hãi: “Chẳng lẽ lại là Liêu Minh đệ nhất mưu sĩ Thích Vô Ưu?”

Tiếu Khuynh Vũ thản nhiên cười: “Không sai!” Nói rồi ngẩng đầu lên, nhìn thật sâu vào mắt Phương Quân Càn, “Tiểu hầu gia, hãy nghiêm túc nói cho Tiếu mỗ biết, nếu Thích quân sư tìm đến nương tựa tại Bát Phương Thành, liệu tiểu hầu gia có sẵn sàng bỏ qua quá khứ của hắn, toàn tâm toàn ý tín n