Pair of Vintage Old School Fru
Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa

Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210515

Bình chọn: 8.5.00/10/1051 lượt.

m tháng, không khỏi lắc đầu, “Trời xanh thật hậu ái Khuynh Vũ.”



---oOo---

(1): Trích trong Hán thư: ‘Quốc dĩ dân vi thiên, dân dĩ thực vi thiên, thực dĩ nông vi bản’ có nghĩa là: đất nước lấy dân là trọng, dân lấy cái ăn làm trọng, trong cái ăn thì nông nghiệp chính là căn bản

Về sau câu ‘Dân dĩ thực vi thiên’ được tách ra làm một thành ngữ riêng biệt và có nhiều người nói trại ra thành ‘Dân dĩ thực vi tiên’ (dân lấy cái ăn làm đầu), ý nghĩa cũng không mấy sai biệt.

(2): Tam môi lục sính: còn gọi là ‘tam thư lục lễ’ là những nghi thức bắt buộc phải có trong tục cưới gả truyền thống Trung Quốc.

Tam thư: là ba loại văn bản sẽ được hai bên trao đổi theo những thời điểm nhất định. (thời nay thì chỉ còn mỗi một loại là ‘giấy đăng ký kết hôn’ thôi)

Sính thư: trao đổi khi đính hôn.

Lễ thư: trao đổi sau khi đính hôn.

Nghênh thư: nhà trai trao cho nhà gái khi rước dâu.

Lục lễ: sáu bước tiến hành hôn lễ.

Nạp lễ: nhà trai chuẩn bị lễ vật, cậy người mối đến đặt vấn đề với nhà gái.

Vấn danh: nhà trai viết tên họ, ngày tháng năm sinh của người nam lên thiệp hồng, nhờ người mối đưa đến nhà gái, nếu nhà gái ưng thuận kết thân, cũng sẽ ghi tên tuổi, ngày tháng năm sinh của người nữ lên thiệp hồng, sau đó gửi cho thầy tướng số để tính bát tự cho đôi trẻ.

Nạp cát: sau khi đã có kết quả hòa hợp hay xung khắc về bát tự của hai bên nam nữ, sẽ có bàn luận sơ bộ về hôn sự.

Nạp trưng: đính hôn.

Thỉnh kỳ: chọn ngày tốt làm đám cưới.

Nghênh thân: đúng ngày lành tháng tốt, tân lang đến nhà tân nương chính thức rước về nhà mình.

(3) Tục vật phồn đa

Tục: Phong tục tập quán

Vật: Tài vật, vật chất

Câu này có thể hiểu là ‘thế gian đa sự’, thế gian vốn có thiên hình vạn chủng loại sự việc, vây bủa cuộc sống con người, làm người ta phải phiền não.

Công tử Vô Song chậm rãi nhấp một ngụm trà, ngữ khí đạm mạc man mác tịch liêu: “Tuổi xuân tươi đẹp, lam ảnh hồng nhan đều chỉ là khói mây qua mắt, trăm năm rồi cũng về hư vô, xinh đẹp hay xấu xí, phú quý hay bần cùng nào có điểm gì khác nhau? Huống chi… lão thiên kia đã bao giờ hậu ái cho Tiếu Khuynh Vũ? Hồng trần vạn trượng mênh mông, lăn lộn trầm luân hai mươi năm có lẻ, Tiếu mỗ chỉ thấy mệt mỏi mà thôi.”

Liễu Trần vuốt râu gật gật: “Lão nạp thấy công tử mày mắt lãnh đạm, thanh tịch, nhưng lại lệ khí bức người, ẩn hiện kiếp sát chi mệnh. Thứ lỗi lão nạp quá phận, công tử vốn đã không có số trường thọ, vậy mà còn dốc lòng, dốc sức cho nước cho dân, nam chinh bắc chiến, e là sẽ càng tổn thương đến tuổi thọ của người. Theo lão nạp thấy, công tử phải gác lại chính sự, an dưỡng nghỉ ngơi mới là tốt nhất.”

Không để cho Phương tiểu hầu gia kịp mở miệng, Vô Song liền từ chối khéo léo đề nghị của Liễu Trần: “Tạ phương trượng quan tâm. Bất quá, Phật gia thường nói ‘Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục’, thì nay Khuynh Vũ lại muốn noi theo Địa Tạng Bồ Tát vậy.”

Liễu Trần là cao tăng đắc đạo, trong Phật giới là một nhà sư rất được tôn kính, địa vị rất cao, thanh danh bốn cõi. Bất cứ thiện nam tín nữ nào còn đang lạc bến mê được đại sư vài câu giáo huấn chỉ điểm, đều cho rằng đây là một duyên phúc rất lớn không dễ gì có được trong đời.

Lời vừa rồi của Vô Song mang theo ba bốn phần hóm hỉnh, nhưng lại không làm cho người ta cảm thấy khôi hài. Cũng bởi vì nếu Vô Song dùng ngữ điệu thản nhiên bình đạm như thường lệ mà trả lời, thì chẳng khác nào đem hảo ý của Liễu Trần đại sư vứt ra ngoài cửa, cũng có nghĩa là tự chặn đường lui của chính mình.

Bước ra khỏi Đại Tướng Quốc tự, mưa tuyết đã tạnh hẳn.

Tiếu Khuynh Vũ liếc Phương Quân Càn bằng một ánh mắt quái lạ: sau khi rời khỏi Tướng Quốc tự, Phương Quân Càn vẫn chưa mở miệng nói câu nào.

“Khuynh Vũ…”

Hắn có vẻ do dự, nắm chặt lấy tay y: “Bổn hầu đem phúc thọ của mình chia cho Khuynh Vũ, Khuynh Vũ nhất định sẽ đa phúc đa thọ mà.”

Tiếu Khuynh Vũ nhìn biểu cảm cùng hành động không khác chi tiểu hài tử của hắn, nhịn không được phì cười: “Tiểu hầu gia mới rồi còn nói là không tin số mệnh.”

Phương tiểu hầu gia nhếch môi cười khổ: “Mấy lời đó lão hòa thượng nói có vẻ rất hữu lý, rất thuyết phục, là muốn bổn hầu phải sợ… Lão chẳng phải đã nói tương lai bổn hầu quân lâm thiên hạ đó sao, vậy thì bổn hậu nhất định duyên sâu phúc lớn, bổn hầu chia một nửa cho Khuynh Vũ, cầu mong trời cao có mắt ban cho Khuynh Vũ cùng Phương Quân Càn bên nhau răng long đầu bạc. Bổn hầu không tham lam đâu mà!”

Tiếu Khuynh Vũ thong thả lắc đầu: “Nếu như đến cả phúc thọ cũng có thể chia sẻ, thiên hạ này há chẳng phải loạn sao? Con người có thể xấu đẹp, giàu nghèo, sang hèn, quý tiện khác nhau, song việc tử sinh lại là tối công bằng. Phàm là người, dù kinh tài tuyệt diễm, dù vô đức vô năng, nào ai tránh khỏi cái chết. Sinh tử tuần hoàn, sớm hôm hoa nở, chiều hôm hoa tàn, đã là quy luật, nào ai có thể cưỡng cầu?”

“Sao chứ? Khuynh Vũ nhất định s