
m đã khám phá ra bí quyết chân chính để làm một thượng vị giả (1): chẳng cần phải cuống cuồng lo đủ mọi việc, chỉ cần nắm được thuộc hạ của mình muốn làm gì. Vậy nên Phương tiểu hầu gia này thích nhất là, từ những tranh luận của quần thần, lấy thừa bù thiếu, gạn lọc tinh túy, rồi sau đó mới ban bố mệnh lệnh.
Một bức địa đồ rất lớn treo sau lưng Phương Quân Càn, hắn nghiêng đầu, cẩn thận tỉ mỉ xem xét từng vị trí bình nguyên thung lũng, núi non sông ngòi được ghi chú, đánh dấu chu đáo.
Chợt cất giọng thản nhiên: “Khuynh Vũ sẽ chia quân làm hai lộ, lộ thứ nhất đi qua Bạch Ác quan trở về Bát Phương thành, lộ thứ hai một đường xuôi theo hướng nam trực chỉ Hoàng thành, tiến kinh cần vương. (2)”
Mọi người kinh hãi: “Tiểu hầu gia làm sao biết được?”
“Khuynh Vũ chắc chắn phải biết rằng, ngay lúc này, nếu như có một đạo quân uy hiếp hậu phương của địch, chỉ cần tiền hậu giáp công, thắng lợi lập tức cầm chắc trong tay. Mà, phía nam kia Liêu Minh bắt đầu trở mình vọng động, vậy nên tất yếu phải có một lộ quân nữa trấn thủ Hoàng đô uy hiếp Liêu Minh. Đổi lại là bổn hầu, cũng sẽ quyết định như vậy.”
Nếu như ngay lúc ấy, đối với lời nói của Tiểu hầu gia, chư tướng còn có vài ba phần nghi hoặc, thì tình hình diễn biến ngay sau đó đã làm cho vài ba phần nghi hoặc ấy một hơi thổi sạch, tan thành mây khói.
Chiến cuộc hoàn toàn diễn ra theo đúng những gì Phương Quân Càn phân tích, mà không, phải nói là hoàn toàn tiến triển theo sách lược mạnh như vũ bão không hề có sơ hở của Tuyệt thế song kiêu mới phải!
Tướng lĩnh Bát Phương thành ai nấy tái mét mặt mày: ở đây Phương tiểu hầu gia vừa hạ quyết tử lệnh, hạ lệnh phá thủ trầm chu (3), một trận tử chiến, ở kia Vô Song công tử phái viện quân tiến công thần tốc, đánh úp bất ngờ hậu phương của địch, nội ứng ngoại hợp, một kích trí mạng.
Cách xa nhau hàng mấy nghìn dặm, nhưng hai bên lại xuất thủ gần như đồng thời. Kế hoạch kín đáo, cẩn trọng, phản ứng nhanh nhạy, gọn gàng, ra tay dứt khoát, tàn nhẫn. Cái này, căn bản không phải là những hành động đối phó mang tính tình thế, cấp thời, mà giống hệt như thực hiện kế hoạch, chiến lược mà hai người đã vạch sẵn chu đáo từ trước nhắm vào kẻ thù truyền kiếp bấy lâu.
Cho đến khi Tiếu Khuynh Vũ một lần nữa về đến kinh thành, đã là ngày mồng năm tháng chín.
Hoàng đô Đại Khánh đã xa rồi cái thời ngựa xe như nước, phồn hoa hưng thịnh ngày nào. Kể từ khi nghe tin Uy Nô đã phá được Kỳ Hiến quận, trực chỉ uy bức Hoàng đô, nào nguyên lão quý tộc, nào thế phiệt trâm anh, nào tiểu thư kim chi ngọc diệp, nào công tử phong nhã hào hoa, ai có chân đều đã sớm bỏ của chạy lấy người, tứ tán khắp nơi vô tung vô tích. Trong thành lúc này chỉ còn lại dân thường áo vải, tay không của cải, lưng không thanh thế, cùng với lực lượng thủ vệ Vương thành ít ỏi rời rạc cuối cùng còn ở lại: vỏn vẹn mười vạn Ngự lâm quân.
Phương Gia Duệ đã sớm ra lệnh cho Thái tử Phương Giản Huệ dẫn đầu văn võ bá quan chạy trốn về Luân Thuần quận miền Tây Nam, một mình ở lại trấn thủ Hoàng đô.
Huấn dụ của tổ tiên: bất luận nhân họa hay thiên tai, Hoàng đô tuyệt đối không thể không có huyết thống Hoàng thất trấn thủ dù chỉ một ngày.
Gia Duệ đế già yếu bệnh nhược, gần đất xa trời, lập thệ cùng tồn cùng vong với Hoàng thành Đại Khánh đã từng một thời tráng lệ huy hoàng.
Không biết bắt nguồn từ vấn đề lao tâm khổ tứ gì mà Tả Thừa tướng Lâm Văn Chính lại không theo văn võ bá quan đi trốn, toàn gia chủ động ở lại Hoàng đô. Trước mắt mà nói, lão lúc này chính là tâm phúc đại thần duy nhất còn lại bên người Gia Duệ đế.
“Tham kiến Tiếu thừa tướng!” – Ngự lâm quân trấn thủ cổng thành đồng thanh cung nghênh.
Nghe xong, Tiếu Khuynh Vũ nhướng nhẹ chân mày, không mở miệng nói gì, chỉ lẳng lặng kích hoạt luân y di chuyển, qua cầu vào thành.
Thân phận của y ở tại Hoàng đô này, chính là người chỉ dưới một người mà trên muôn vạn kẻ khác: Đại Khánh Hữu Thừa tướng.
Đường sá trong kinh ồn ào náo nhiệt ngày nào, giờ đây chỉ còn tiêu điều xơ xác, tịch lặng thê lương. Bá tánh vì sợ hãi mà trốn chặt trong nhà không dám xuất đầu lộ diện, chỉ có thủ vệ Hoàng thành lặng lẽ chu toàn bổn phận, ngày ngày tuần tra trên phố. Cả tòa thành đặt trong thế phòng vệ nghiêm nhặt, không chút lơ là, chỉ có lòng người tê tái, hoang mang.
Lúc này, thứ không khí bao trùm Hoàng thành dường như hàm chứa một loại mùi vị khiến người ta cảm thấy ngột ngạt, hít thở không thông.
Càng đến gần trung tâm Hoàng thành, cảm giác trĩu nặng, ngạt thở của Tiếu Khuynh Vũ lại càng mãnh liệt, khó chịu hơn bao giờ hết.
Thối rữa, hủ bại, tối tăm u ám đến tuyệt vọng... Hoàng thành, bề ngoài đẹp đẽ huy hoàng, hoa lệ hào nhoáng, che đậy nội tại xấu xa nhơ nhớp, hạ tiện tiểu nhân, đã ít nhiều vùi lấp đi con người mà chính mình trân ái, kính trọng.
Thật gian nan, khép mắt lại.
Tiếu Khuynh Vũ không thể lừa dối bản thân, rằng y chán ghét nơi này.
Cả con đường lớn chỉ nghe duy nhất tiếng lạch cạch của bánh xe luân y nghiến lên nền đá lát, âm thanh cô độc, tịch mịch vang vọng giữa thinh không, càng làm con đường xa xôi diệu vợi, càng làm