Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa

Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210960

Bình chọn: 9.5.00/10/1096 lượt.

Minh ở phía nam Đại Khánh vẫn không rõ động thái, trước sau duy trì thái độ mập mờ, trầm mặc ám muội.

Không biểu lộ sự ủng hộ bất kỳ bên nào, cũng không có bất cứ phát ngôn gì. Thái độ nước đôi đen trắng bất phân đó khiến cho kẻ khác vò đầu bứt tóc mà vẫn không tìm ra dụng ý.

Nhưng có một điều không thể phủ nhận chính là, chính sách trung lập của Liêu Minh đã khiến nơi đây trở thành quốc gia duy nhất ở ngoài cuộc, không nhuốm khói lửa chiến tranh.

Thành đô Liêu Minh, Liêu đô.

Trong một danh gia trà quán, có hai khách nhân ngồi song song, vừa thưởng trà, vừa mạn đàm chuyện thiên hạ đại cục.

“Hoàng Phủ huynh muốn đến đầu nhập Bát Phương Thành?” – Một trong hai người khách, dáng cao gầy, diện mạo không có gì nổi bật, nếu ở giữa đám đông cũng sẽ không nhìn ra được đặc điểm khác biệt. Giữa hai đầu mày lúc nào cũng toát ra một vẻ ngạo mạn, nhưng lạ kỳ là không làm cho người ta thấy khó ưa. “Dư Nhật không hiểu, với tài năng của Hoàng Phủ huynh đây, không thiếu nơi săn đón, mời mọc, tiếp đãi như thượng khách, hà cớ gì giữa quần hùng thiên hạ, Hoàng Phủ huynh lại cương quyết chọn đến Bát Phương Thành của Phương Quân Càn?”

Dư Nhật biết rõ tài năng vị hảo bằng hữu này của mình trong muôn người khó tìm được một, tuy nói rằng lúc này đương thời loạn thế, nam nhi chí tại tứ phương, hùng tâm tráng chí háo hức đi tìm cho mình một vị minh chủ xứng đáng phụng sự hầu tương lai kiến công lập nghiệp, phong thê ấm tử (1), nhưng nhìn Hoàng Phủ Cổn Vũ trước mặt nôn nóng kỳ vọng như vậy... Bát Phương Thành thực sự tốt thế sao?

Hoàng Phủ Cổn Vũ ha hả cười lớn: “Bát Phương Thành nơi này kỳ thực có nhiều điểm tốt mà những nơi khác có phi ngựa nước đại cũng không đuổi kịp. Thứ nhất, Nguyên soái Phương Quân Càn rất có phong thái của bậc minh chủ, dụng nhân hào sảng, phóng khoáng, bất kể xuất thân. Nhớ khi xưa hắn thu nhận Liêu Minh đệ nhất quân sư Thích Vô Ưu, ta đã có cảm tình với hắn. Trải qua vài năm lăn lộn, trui rèn, càng lúc càng trở nên cứng cỏi kiên định, thản nhiên trầm tĩnh, tâm tư kín kẽ không thể công phá. Ta dám cam đoan, con người này nhất định sẽ có một ngày hóa rồng vùng vẫy cửu thiên, rung trời chuyển đất.”

“Thứ hai là, Bát Phương Thành quân dân đồng lực, trên dưới đồng tâm, tuy nhân tài nhiều không đếm xuể nhưng lại ít có chuyện tranh quyền đoạt lợi, lục đục hiềm khích, quả thật hiếm thấy, hiếm thấy!”

“Còn thứ ba... Thiên hạ không ngớt truyền tụng ‘Được Vô Song là được thiên hạ’, công tử Vô Song ngồi ở đâu, thì anh hùng thiên hạ lũ lượt hướng về đó quy phục!”

Dư Nhật trừng lớn mắt: “Huynh muốn nói tới Đại Khánh Hữu thừa tướng Tiếu Khuynh Vũ? Ta nghe nói Anh Vũ hầu Phương Quân Càn từng ở trước điện Kim Loan ngang nhiên trước mặt Hoàng đế cùng văn võ bá quan thổ lộ tình cảm với y, chuyện này khi đó oanh chấn thiên hạ, không ai không biết!”

Hoàng Phủ Cổn Vũ trầm tư: “Phương Quân Càn thoạt nhìn có vẻ bông lơn hời hợt, kỳ thực là người chí tình chí nghĩa. Tiếu Khuynh vũ bên ngoài tỏ ra khiêm nhuận ôn nhu, kỳ thực là kẻ gai góc kiệt ngạo. Cả hai đều là nhân trung long phụng đương thời, từ trong chiến hỏa nảy tình sinh ái, từ trong loạn thế kết ước định tình. Dẫu biết đời này thế sở bất dung, vẫn một mực làm theo ý mình, biết thậm ái là bi, thậm si là thống, cực luyến là tổn thương, nhưng tuyệt không hối hận.”

Dư Nhật thản nhiên nói: “Đối với chuyện phong hầu bái tướng, Dư Nhật thật không có chút hứng thú, nhưng ngược lại, ta lại rất muốn gặp người được thế gian xưng tụng Tuyệt thế vô song – Tiếu Khuynh Vũ!”

Hoàng Phủ Cổn Vũ lắc đầu tắc lưỡi, vẻ tiếc thương: “Đáng tiếc trời xanh đố kỵ anh tài, con người trác tuyệt xuất sắc, như trích tiên hạ phàm, vậy mà lại tàn phế hai chân, không thể tự hành!”

“Nói vậy là sai rồi!” – Dư Nhật nghiêm mặt, “Có được tài hoa lỗi lạc, quán tuyệt thiên hạ như vậy là thượng thiên ân sủng! Phàm mấy ai được như vậy? Nhưng mà, có được tất có mất, bao nhiêu linh khí trời đất đều hội tụ ở y, hun đúc nên y, vậy thì ở một mặt nào đó phải có khuyết điểm. Đúng vậy, phải biết rằng nước đầy quá thì sẽ tràn, trăng tròn xong thì sẽ khuyết. Nhân vô thập toàn, thiên vô hoàn mỹ. Đó là quy luật của trời đất. Nếu như, y có thể tự hành tẩu, chỉ e đó không phải chuyện tốt lành!”

Hoàng Phủ Cổn Vũ cười nói: “Dư thần y nói rất có lý, đổi lại là Hoàng Phủ lại quá cố chấp câu nệ. Dù gì cũng cảm thấy tiếc hận. Bất quá, nói đi cũng phải nói lại, chẳng hay Dư thần y có thể chữa trị đôi chân cho Vô Song công tử được không?”

Dư Nhật không hề cố tỏ ra khiêm nhường, rất tự phụ mà nói: “Nắm chắc được bao nhiêu phần thì ta không rõ, nhưng nếu trên đời này có một người chữa được cho y đứng lên đi lại, thì đó chính là Dư Nhật ta đây.”

Hoàng Phủ không nhịn được liền trêu: “Nếu như sau này Dư thần y lâm cảnh túng bấn nhất định phải đến Bát Phương Thành, chỉ cần trị khỏi đôi chân cho Vô Song công tử thì cả đời này chẳng cần phải lo chuyện cơm áo gạo tiền nữa.”

“Dư Nhật ngày thường đã quen nhàn vân dã hạc (2), chẳng hề muốn đi Bát Phương Thành xun xoe nịnh nọt bợ đỡ cường quyền.”

“Biết huynh thanh cao mà!” – Hoàng Phủ


Ring ring