Teya Salat
Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa

Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211353

Bình chọn: 9.00/10/1135 lượt.

ội hồi lâu, ngón tay gầy rộc chỉ thẳng vào cánh mũi to bè phập phồng của gã, gằn mạnh từng tiếng: “Ngu xuẩn! Ngươi cho Phương Quân Càn là loại người nào? Phương Quân Càn có khả năng cho chúng ta cơ hội thứ hai sao? Đầu óc ngươi không phải bị thối rữa hết rồi chứ?!”

Hiện tại, ngay lúc này đây, Phương Quân Càn không chết.

Chính mình đã giết phụ mẫu hắn, hại hắn tan cửa nát nhà, giữa hai bên mà nói đã vào cái thế không chết không lui từ lâu rồi, hoặc là ngươi chết ta sống, hoặc là ngược lại, tuyệt không còn cục diện nào khác.

Với tính cách hữu thù tất báo của Phương Quân Càn, nhất định hắn sẽ trả thù rửa hận, hắn ở Bát Phương Thành chỉ cần hô một tiếng, bất cứ lúc nào cũng có thể dẫn binh san bằng Hoàng đô.

“Giải trừ binh quyền? Hahaha… Trẫm nói cho ngươi biết, chỉ cần hắn xuất hiện tại Bát Phương Thành, Bát Phương quân lập tức tôn hắn là chủ, tuyệt đối trung thành, cho dù triều đình hạ bao nhiêu lệnh để loại trừ hắn, trong mắt Bát Phương quân mà nói so với mớ giẻ rách cũng không bằng!”

Đại Khánh, thôi rồi…

Biểu hiện của Phương Gia Duệ vô cùng kinh hoàng, dường như nỗi sợ hãi cùng tuổi già đã khiến đầu óc lão mụ mị không còn đủ minh mẫn suy tính nữa, Phương Giản Huệ xưa nay chưa từng thấy qua một Phụ hoàng kỳ lạ như vậy, nhất thời chới với hoảng hốt theo, sợ đến nỗi phải run run thối lui mấy bước trấn tĩnh, ngập ngừng nói: “… Vậy… vậy thì… không cho hắn trở về Bát Phương Thành là được rồi!”

Ngu dốt nghìn năm, cũng được một lần sáng dạ. (1)

Gia Duệ đế sung sướng mở trừng hai mắt!

“Đúng rồi… Phải lắm… Quyết không được để hắn đặt chân về Bát Phương Thành. Bất luận dùng phương pháp gì… Nhất định… nhất định phải ngăn cản hắn…!!!”

Khánh lịch năm thứ 330, Đại Khánh dốc hết quân lực cả nước, bố trí vô số trạm kiểm tra, cắt cử binh sĩ canh gác dày đặc hòng bắt cho bằng được Tuyệt thế song kiêu.

Khẩn trương hối hả.

Khí thế bức người.

Lập tức, phong lai vũ khởi, lôi động thiên kinh, thiên hạ đại chấn.

Các thủ lĩnh lân bang đương nhiên rất vui mừng trước hành động đó, hết thảy đều vỗ tay tán thưởng, tỏ vẻ rất kiên quyết ủng hộ, thậm chí còn hỗ trợ Gia Duệ đế kéo dài động thái này. Nhưng một mặt, trở người nói với thuộc hạ thân tín: Đại Khánh… đã hết thời rồi!

Có người không hiểu, truy vấn…

Sao lại như vậy?

Giải thích rất đơn giản: sở dĩ Đại Khánh cho đến giờ phút này còn ngạo nghễ trụ vững trên thế gian, chính là vì văn có Vô Song, võ có Phương Hầu, Gia Duệ đế kia chẳng những không biết điều đãi ngộ cho tốt, trọng dụng hiền tài, lại còn đem quân đuổi tận giết tuyệt, tự hủy trường thành. Ngu ngốc! Xem ra… cái ngày Đại Khánh diệt vong đã không còn xa xôi nữa!

Ngoại nhân khinh bỉ.

Nội nhân cũng chẳng khá hơn.

Binh sĩ bão oán (2) tận trời.

Biển người mênh mông, cho dù là thiên la địa võng nhưng để truy bắt hai con người thì khó khăn biết nhường nào. Chuyện này… so với mò kim đáy bể có gì khác nhau?

Cái gì mà lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát, chẳng qua những kẻ cao cao tại thượng đó tự an ủi sự bất tài vô dụng của chính mình mà thôi, toàn là đồ heo đồ chó!

Huống hồ, người mà bọn họ rắp tâm bắt bằng được đó là ai chứ? Không phải ai khác mà chính là trụ cột của Đại Khánh – Tuyệt thế song kiêu!

Ngay cả các trưởng quan cũng hoài nghi, vạn nhất thực phải giáp mặt Tuyệt thế song kiêu, bọn họ cũng không chắc mình đủ can đảm chĩa vũ khí vào hai người họ.

Cả quan cả quân đều nghĩ như vậy, không nói cũng biết tâm tình của binh lính trực tiếp thừa hành mệnh lệnh khó chịu, mâu thuẫn đến nhược nào.

Có lẽ, chỗ đáng sợ thực sự của Tuyệt thế song kiêu không phải là anh dũng thiện chiến, mưu lược hơn người, mà chính là – chỗ dựa của lòng dân.

Dân tâm hướng về họ.

Một cỗ xe ngựa phi như bay trên quan đạo.

Nơi này cách Hoàng thành đã hơn năm mươi dặm, về phía trước khoảng mười dặm nữa sẽ đến một vùng đất chắc chắn có giao tranh đổ máu – Như Vĩnh thành.

Cùng lúc đó, trong cấm cung, Gia Duệ đế khoan khoái chỉ tay vào vị trí Như Vĩnh thành trên địa đồ, nhe răng cười nham hiểm: “Muốn đến Bát Phương Thành nhất thiết phải đi qua nơi này, Trẫm đã sắp xếp trọng binh canh giữ, bố trí thiên la địa võng, chỉ cần bọn chúng vừa lộ diện, lập tức một mẻ bắt gọn!”

Quay trở lại quan đạo, ngay lúc ấy một thanh âm trong trẻo tinh nhuần, trầm tĩnh đạm định truyền ra từ cỗ xe ngựa: “Dừng xe, trở lại đường cũ!”

Phu xe là Lao thúc thực sự không dám tin vào lỗ tai mình: “Trở lại đường cũ?”

Ngữ khí của Tiếu Khuynh Vũ vẫn ưu nhã thản nhiên nhưng đầy ắp tự tin của người luôn chiếm lĩnh tiên cơ: “Như Vĩnh thành lúc này chắc chắn là bát diện mai phục, đã biết như vậy hà tất ngu xuẩn đến mức đến đó đưa đầu vào rọ? Lập tức trở lại Hoàng thành!”

Trước đó, trong lúc binh sĩ trong thành tập trung lực lượng lùng sục khắp các hang cùng ngõ hẻm thì họ âm thầm đánh xe lao nhanh ra khỏi cổng thành. Giờ đây, ai cũng đinh ninh hai người đang trên đường cao chạy xa bay, trước mắt kinh thành là nơi bể yên sóng lặng, Như Vĩnh thành phía trước chắc chắn đang cơn gió giật mây vần, đến đó chỉ có con đường chết. Vô Song công tử không chút do dự lập